Friday, 11 July 2008

Ngày mai ai đưa em đi khóc?


Ngày mai ai đưa em đi khóc?
Anh sẽ trả lời em bằng một câu hỏi.
Ngày mai em sẽ khóc trên vai ai?

Quanh co và vòng vèo. Sao mà em ngán cái dấu nghi vấn ở cuối câu thế nhỉ. Em đang rất muốn làm một caí gì đó điên rồ, như việc lao thẳng ra giữa đường, túm lấy tay áo một chàng nào đó, và hỏi rằng em ngồi sau xe anh được không. Có khi hành động đó lại giúp em bứt ra khỏi hàng đống thứ nhạt nhẽo trong cuộc sống không tài nào khoả lấp nổi. Hoặc là đơn giản hơn, em viu viu lên mạng và hí hoáy một bài thơ, nhưng mà biết làm sao được đây, tới tới lui lui thì cũng là một tập hợp gì đó liên quan đến anh. Nếu không phải là một cái tên. Thì sẽ là một ý nghĩ.

Hỏi.
Quanh quẩn trong lòng em thế có mệt không anh?

Thế này nhé, chúng mình có đang yêu nhau không, tình yêu có phải là tình yêu không, tình yêu có khi nào không là tình yêu, tình yêu có lúc nào không là tình yêu, tình yêu có tình yêu không. Em có anh không.

Hỏi.
Nhiều khi em chẳng muốn tình yêu nó là tình yêu?

Em đã quen với việc ngồi đơ ra trước màn hình vi tính để suy nghĩ choán lấy thâm tâm. Nhưng mà em không tài nào ngồi yên vị một chỗ để gặm nhấm nỗi nhớ. Em muốn đếm nỗi nhớ. Em muốn đếm những giấc mơ, đôi khi chúng rõ ràng đáng sợ, và có lúc ngu ngơ mờ nhạt. Em từng có ý nghĩ muốn thối lui, muốn đưa hai tay ra sau gáy để đau hàng tuyệt vọng, nhưng (vâng lại là nhưng) em vẫn lỳ lợm như những con kiến đang bò trên tường. Nếu đưa tay cản đường chúng, chúng vẫn sẽ kiếm lối khác để đi. Em cũng vậy, nếu không yêu anh được như thế, em sẽ yêu anh như này.

Lại giống như một câu hỏi.
Ngày mai ai đưa em đi khóc?
[Tại sao em phải yêu một người ở Hà Nội]

Cuộc sống này tiếp tục bắt em đưa ra những câu trả lời , rằng tại sao thế này, rằng tại sao thế kia, như một ly ca cao đá, từ từ để em nói, cái gì cũng có nguyên nhân cuả nó, và cái gì cũng có tính tương đối thôi . Điều ấy có nghĩa là một số thứ nằm ngoaì quy củ. Trọn vẹn không có trong từ điển của em . Em đang nhắc đến tình yêu của em đấy.

Ôi chúa ơi em lại mâu thuẫn. Em yêu anh nhiều thế cơ mà...

Lung tung, linh tinh, lang tang, hiểu em nói gì không, hiểu đi hiểu đi, không hiểu cũng phải hiểu, không hiểu bây giờ ngày mai sẽ hiểu, không hiểu lúc này thì hiểu lúc khác. Một bờ vai không hiểu. Một cánh tay không hiểu. Một cọng tóc không hiểu. Chúng rời rạc nhau. Ta rời rạc nhau.

Em sợ ngày sau. Chấm.

Tối nay em đi khóc này anh. Tối nay em sẽ kể anh nghe em đã rơi bao nhiêu giọt. Đã dùng tay quẹt quẹt lau lau thế nào. Đã hưng hức ra sao. Tối nay em đi khóc này anh. Tối nay em sẽ mỏng manh một lần.

Tối nay. Rồi ngày mai ai đưa em đi khóc?

Đấy anh thấy chưa, viết viết thế nào cũng suy ra là viết về anh. Nghĩ nghĩ thế nào cũng suy ra là nghĩ cho anh. Đã bảo rồi, [anh + em = anh], có lúc anh phải công nhận điều đó. Anh muốn em vẫn là em khi ở bên anh, thưa hoàng đế, em vẫn là em, nhưng ở trong anh.

Hoang dại quá phải không. Em biết là anh đang sợ. Em không yêu anh nhiều thế đâu.

Không yêu anh nhiều thế đâu...
Không yêu anh nhiều thế...
Không yêu anh nhiều..
Không yêu anh...
Không yêu...
Không...

4 comments:

  1. Em noi' voi anh day a`... hi hi hi ♥♥♥

    ReplyDelete
  2. chị đưa em đi!!! alo cho chị nh�!

    ReplyDelete
  3. anh vẫn hay nghe tiếng gi� đ�m, tiếng gi� thở d�i nhẹ nhẹ m� buồn buồn.
    Anh vẫn nghe tiếng mưa đ�m, những tiếng mưa rả r�ch, đập lốp bốp v�o m�i nh�. Tiếng hiu hắt vang xa m� đầy x�t xa
    V� h�m nay, h� hục lại anh nghe tiếng thở than của 1 c� nh�c. 1 c� nh�c anh quen. Rất thực rất đời m� cũng rất vụng dại... C�i mảnh t�nh củm n�o rơi nhẹ , chao khẽ v�o em vậy
    Mong c� người thật tốt như những người anh quen, lượm mất tr�i tim của em....
    HIhi

    ReplyDelete