Nếu cuộc đời em là một cuốn sách, em muốn kể về anh, như một chương trong cuốn sách cuộc đời em ...
Câu chuyện này không viết riêng cho ai, anh của em ... là rất nhiều người ... nhiều tính cách nhưng có một điểm chung ... là yêu em ...
Anh là một người đàn ông ... theo đúng nghĩa của nó đấy ... cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn ... anh là một người thực sự rất rất quan trọng ...
Anh bước vào cuộc sống của em ... không báo trước ... ấn tượng nhạt nhòa ... chả có gì ... anh chẳng đực biệt nhưng khuôn mặt anh ... ánh lên nét thông minh, không đẹp trai ... chỉ là dễ nhìn ... và rất đáng yêu (đó là điều mà tiếp xúc nhiều mới thấy)
Anh đặc biệt, rất đặc biệt (với em) ... nét cương nghị trên khuôn mặt, nụ cười ... ánh mắt em nhìn em rất dịu dàng ... anh mạnh mẽ đủ để em ngưỡng mộ ... anh thông minh đủ để em thấy mình bé bỏng, và cần anh biết bao ...
Anh là một điều gì đặc biệt ... đến ... và trở thành một phần trong cuộc sống em ... trở thành một phần của quá khứ ... có sự tồn tại của anh ... là một điều quan trọng của em ...
Anh chẳng cưng chiều em bao giờ ... rất hay mắng ... rất thích chành chọe với em ... nhưng thỉnh thoảng cũng nhường em ... và thực sự, có cả những giọt nước mắt vì anh ... ít thôi ...
...
Có phải em đã sai khi cần anh nhiều đến thế??? Có phải em đã quá mê muội khi nghĩ rằng anh cần em, rất nhiều người cần em??? Có phải em đã sai khi nghĩ như thế ...
Có khi em sai thật ... em đã quá coi trọng mình ... nghĩ rằng ... em là một điều gì đó quan trọng mà mọi người cần ... em sai thật rồi ... vì sao anh biết không ... bởi vì ... vì e sợ bị bỏ rơi, em sợ bị ruồng bỏ ... bị trôi vào quên lãng ... em sợ rồi một ngày, sẽ chẳng có ai cần em nữa ... em sẽ trở nên thừa thãi trong mắt mọi người ...
Với em, mọi người trở thành thói quen ... nói như thế thật là khó hiểu nhưng đúng là như thế ... chính vì thế, em rất sợ cảm giác mất mát ... cảm giác ấy khó chịu lắm ... tồn tại mà như không ... không còn ai quan tâm em nữa ... cảm giác trốn tránh ... giũ bỏ em ... đôi khi nó có thể chỉ là cảm giác, có thể vì bận bịu việc gì ... mà họ quên mất em ... nhưng trong khoảng thời gian đó, tâm trạng em rất bất ổn .... luôn luôn trong tình trạng khó chịu, có thể tức điên lên bất cứ lúc nào ... hơi một tí là dỗi, mặt thì luôn trong tình trạng xị ra ... trông thật là kinh khủng ... :(
Em đang sống trong cảm giác đó ... trở nên thừa thãi ... em vô tích sự như thế thật sao ... em không muốn ... không muốn
...
Và anh ơi, em thực sự rất nhớ ...
Monday, 28 July 2008
anh ��i...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
Chú nào đeo kính c�̣n ý nhỉ??? Th�́y nghi nghi gi�́ng đứa nào trong đ�̣i mình đúng ko em?
ReplyDelete