Tuesday, 29 July 2008

Ta��i sao anh la��i cho��n em!


Một đôi tình nhân đi với nhau, trời mưa, họ cùng nhau che một cây dù. Mưa vẫn rơi, cô gái tựa sát vào vai chàng trai lòng ngập tràn hạnh phúc... nhưng rồi cô ấy lại có một cảm giác sợ... cô ấy sợ mất đi chàng trai... cô khẽ nói:


- Giá như chúng ta như thế này mãi thì hạnh phúc biết bao phải không anh?


Chàng trai nói:


- Anh cũng mong rằng như vậy!


Cô gái lại nói:


- Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn... nhưng em sợ lắm anh ơi...


- Em sợ gì chứ, đã có anh ở đây, em không cần phải sợ cái gì hết!


- Không, em sợ mất anh, em sợ anh sẽ bỏ em mà đi...


- Sao em lại nghĩ vậy?


- Vì em là một cô gái bình thường, đối với anh, em thật nhỏ bé, thật yếu đuối, em không thể so sánh được với những cô gái xung quanh, em không có gì có thể giữ chân anh lại... Tại sao anh lại chọn em?


Chàng trai không nói gì, chỉ mỉm cười... nhưng chàng trai có biết đâu nụ cười ấy càng làm cô ấy sợ hơn, nỗi sợ lớn dần, lớn dần... nhưng cô vẫn không nói với chàng trai, cô vẫn bên cạnh anh ấy mỗi ngày, nhưng mỗi ngày nỗi sợ của cô gái càng lộ rõ hơn. Nhận thấy điều đó, chàng trai quyết định chia tay cô gái... mưa rơi, mưa thật lớn, cô không về nhà, cô đứng đó để những giọt nước mưa xóa hết những giọt nước mắt... những giọt nước mắt cay đắng...


Cô vô cùng đau khổ, thế giới như sụp đổ trước mặt, mỗi ngày trôi qua trong đau khổ... cô không tin vào bất cứ ai nữa, bởi anh ấy đã chia tay không một lí do...


Rồi một ngày, cô nhìn thấy chàng trai đi cùng những cô gái khác, họ thật lộng lẫy, thật kiêu sa bên cạnh chàng trai... Vậy mà cô không hề trách hay oán giận chàng trai, bởi cô biết trước điều ấy... cô biết mình không bằng những cô gái kia, biết mình không xứng đáng với anh ấy... thế nhưng cô vẫn yêu, cô vẫn yêu anh ta và ngày càng yêu hơn...


Rồi một hôm, ngày đó đã đúng một năm kể từ ngày chia tay, cô nhận ra mình không thể sống thiếu anh ấy được, cô đến nhà anh ấy gõ cửa và nói rằng:


- Em yêu anh!


Chỉ có vậy, cô quay mặt bỏ đi, tim cô vừa đau vừa hạnh phúc... rồi một bàn tay níu cô lại và ôm chặt lấy cô. Anh nói:


- Anh chờ em lâu lắm em có biết không, tại sao đến lúc này em mới đến, em có biết một năm sống trong địa ngục đáng sợ lắm không?


Cô đẩy anh ra và nói trong nước mắt:


- Anh là đồ dối trá, anh chia tay em không một lời giải thích, rồi anh đi với những cô gái khác, em biết em không bằng họ, em không trách anh, chỉ tại em ngu ngốc, ngu ngốc nên mới yêu anh đến thế, em chỉ đến đây để...


- Để nói em yêu anh đúng không? Em biết không, anh cũng không hiểu tại sao anh lại yêu em, anh không thể trả lời khi em hỏi anh rằng tại sao anh lại chọn em? Anh chia tay em là thế... nhưng bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi ấy. Những cô gái khác họ rất lộng lẫy, rất đẹp, họ hơn hẳn em, nhưng em biết không, họ không bao giờ hỏi anh như em hỏi, lúc đó anh nhận ra ở em có một trái tim, một trái tim chỉ yêu mình anh, một trái tim không đổi thay... hôm nay đã chứng minh điều đó... Trái tim em chính là sắc đẹp lộng lẫy nhất đối với anh và đó là điều mà anh tìm kiếm bấy lây nay...


- Em ghét anh lắm...


Trời lại mưa, nhưng mưa không thể xóa hết những giọt nước mắt một lần nữa, bởi đó là những giọt nước mắt hạnh phúc









Monday, 28 July 2008

anh ��i...


Nếu cuộc đời em là một cuốn sách, em muốn kể về anh, như một chương trong cuốn sách cuộc đời em ...



Câu chuyện này không viết riêng cho ai, anh của em ... là rất nhiều người ... nhiều tính cách nhưng có một điểm chung ... là yêu em ...


Anh là một người đàn ông ... theo đúng nghĩa của nó đấy ... cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn ... anh là một người thực sự rất rất quan trọng ...


Anh bước vào cuộc sống của em ... không báo trước ... ấn tượng nhạt nhòa ... chả có gì ... anh chẳng đực biệt nhưng khuôn mặt anh ... ánh lên nét thông minh, không đẹp trai ... chỉ là dễ nhìn ... và rất đáng yêu (đó là điều mà tiếp xúc nhiều mới thấy)


Anh đặc biệt, rất đặc biệt (với em) ... nét cương nghị trên khuôn mặt, nụ cười ... ánh mắt em nhìn em rất dịu dàng ... anh mạnh mẽ đủ để em ngưỡng mộ ... anh thông minh đủ để em thấy mình bé bỏng, và cần anh biết bao ...


Anh là một điều gì đặc biệt ... đến ... và trở thành một phần trong cuộc sống em ... trở thành một phần của quá khứ ... có sự tồn tại của anh ... là một điều quan trọng của em ...


Anh chẳng cưng chiều em bao giờ ... rất hay mắng ... rất thích chành chọe với em ... nhưng thỉnh thoảng cũng nhường em ... và thực sự, có cả những giọt nước mắt vì anh ... ít thôi ...


...


Có phải em đã sai khi cần anh nhiều đến thế??? Có phải em đã quá mê muội khi nghĩ rằng anh cần em, rất nhiều người cần em??? Có phải em đã sai khi nghĩ như thế ...


Có khi em sai thật ... em đã quá coi trọng mình ... nghĩ rằng ... em là một điều gì đó quan trọng mà mọi người cần ... em sai thật rồi ... vì sao anh biết không ... bởi vì ... vì e sợ bị bỏ rơi, em sợ bị ruồng bỏ ... bị trôi vào quên lãng ... em sợ rồi một ngày, sẽ chẳng có ai cần em nữa ... em sẽ trở nên thừa thãi trong mắt mọi người ...


Với em, mọi người trở thành thói quen ... nói như thế thật là khó hiểu nhưng đúng là như thế ... chính vì thế, em rất sợ cảm giác mất mát ... cảm giác ấy khó chịu lắm ... tồn tại mà như không ... không còn ai quan tâm em nữa ... cảm giác trốn tránh ... giũ bỏ em ... đôi khi nó có thể chỉ là cảm giác, có thể vì bận bịu việc gì ... mà họ quên mất em ... nhưng trong khoảng thời gian đó, tâm trạng em rất bất ổn .... luôn luôn trong tình trạng khó chịu, có thể tức điên lên bất cứ lúc nào ... hơi một tí là dỗi, mặt thì luôn trong tình trạng xị ra ... trông thật là kinh khủng ... :(


Em đang sống trong cảm giác đó ... trở nên thừa thãi ... em vô tích sự như thế thật sao ... em không muốn ... không muốn


...


Và anh ơi, em thực sự rất nhớ ...

Sunday, 27 July 2008

Bức bối


Thực sự là rất rất khó chịu và bức bối đấy
...
Chả hiểu hôm nay là cái ngày quái quỉ gì mà sao khó chịu thế ...
Động một cái là điên hết cả người ... ai cũng làm cho mình cảm thấy khó chịu ... bực bội trong người ... trong người cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn làm bất cứ việc gì hết ... tất cả mọi thứ dường như đều quay lưng lại với mình, mọi việc đều trở nên tồi tệ ... bứt rứt khó chịu ... cả ngày chả làm được việc gì nên hồn ... cứ ai làm cái gì mà mình thấy là khó chịu là chỉ muốn ... đấm cho nó một cái vào cái mặt chó của nó ...
Điên quá ... tôi làm sao thế này ...

Saturday, 26 July 2008

26.07.2008


Một giọt nước mắt rơi ... rơi lặng lẽ ... lặng lẽ trong lòng ... em đã tưởng rằng em quan trọng ... em là một điều gì đó đặc biệt với anh ... nhưng ...
Em biết em sai rồi ... em biết ... trong một lúc nào đó ... trong anh ... em quan trọng, em đặc biệt ...
Em biết ...
Em biết ... rằng ... em đang cần ... cần khóc ... cần một bờ vai ... không phải anh ... vì chưa bao giờ em khóc trên vai anh ... vai anh không rộng ... nhưng vững chãi ...
Những chuyện đã qua ... đã cho em nhiều bài học ... nhiều suy nghĩ ...
...
Đôi khi em thấy em hạnh phúc hơn nhiều người ...
Ví dụ như hôm qua, em nhìn thấy rất nhiều đứa bé đi bán kẹo cao su ... chúng nó giả vờ thật giỏi ... nó giả vờ nó ốm ... giọng nó khàn đục ... nhưng khi mua rồi ... giọng nó trở lại ... lảnh lót ... và dáng vẻ nó không còn mệt mỏi nữa ... lanh lơi ... Em rất thích nhìn vào mắt trẻ con ... nó tròn xoe và trong veo nhường nào ... nhưng giờ thì sao ... nhiều ánh mắt ấy đã có cả sự gian trá, nói dối ... vì nó phải mưu sinh từ khi còn quá bé bỏng ...
Em thấy những người đạp xích lô ... em thương ... họ quá vất vả ... đạp xích lô thật mệt ... Ngày bé, em rất thích đi xích lô và giờ khi lớn lên, em thương họ ... nhưng cũng từ lâu lắm rồi, em đã quên mất cảm giác được ngồi trên xích lô, nhìn mọi thứ ... Ngồi trên xư xích lô, em thấy mọi thứ trở nên chậm chạp lại ... chỉ có những người đi xe máy và cả những chiếc ôtô là vẫn hối hả ...
...
Cũng như em vậy, em không có ước mơ ... cuộc sống của em hiện tại vẫn chỉ là đi làm, hết giờ về nhà ... những ước mơ thuở bé giờ không còn ... tan biến hết ...
Có những ước mơ tan biến vì nó quá mơ hồ và xa vời ...
...
Có nhiều lúc rất muốn kể lể ... như hôm trước ý ... xù nhỉ ... nhưng không biết kể cho ai vì chả ai muốn nghe ...
Muốn than thở như bà già ... vì thật sự rất buồn
Như hôm trước ý xù nhỉ ... t biết, nói chuyện với bạn bè là thoải mái nhất ... như mày, cũng là một đứa biết lắng nghe ... rất rất nhiều chuyện muốn nói, muốn tâm sự ... mà cứ y như rằng mỗi lần như thế là tao lại muốn khóc ... :(
...
Và chúng mày ơi, giờ mình đã lớn ... Bọn mày cũng đã có đứa đi làm thêm ... mỗi đứa đều đã khác xưa nhiều ... một năm trôi qua, ai cũng có những đổi khác ... đứa thì có người yêu ,chúng mày mà yêu thì y như rằng lúc nào cũng dính tịt lấy thằng người yêu ... chán ... t đi chết đây :(( , đứ thì đi làm thêm, đứa thì năm nay thi lại, tiếp tục đeo đuổi ước mơ ... đứa thì du học, đứa thì lập gia đình lo chuyện con cái ... ôi, cái năm 89, cái tuổi Kỷ Tị ... thật lắm chuyện để mà nói ...
...
Xa nhau rồi giờ nhớ lại ... lại tiếc ... một lũ hâm lại ngồi kể chuyện ngày xưa ...
Về thăm cô ... ôi, em bé thật là xinh ... hehe ... cũng muốn có em bé (chứ không phải đi lấy chồng nhé) ... Ờ mà, lớp mình thật là hay nhé ... 1 đứa lấy chồng - sắp có em bé, 1 đứa đăng kí kết hôn - chưa cưới, 1 đứa đính hôn, 1 đứa mới cưới hôm nay (26/7) ... ;;)
...

Sunday, 20 July 2008

Em muốn...


Em muốn mình nhỏ bé trong vòng tay anh, muốn thế giới của em chỉ gói gọn trong đó ... trong vòng tay anh ấm áp nồng nàn ... cứ tưởng rằng thế giới ấy nhỏ bé lắm ... nhưng không ... nó rộng lớn và bao la vô cùng ... vì anh ... vì anh là cả một thế giới ... với em ...

Em muốn em bé bỏng ... nhưng không yếu ớt ... muốn được anh bảo vệ ... và cũng muốn là nơi anh trở về ... là bờ vai mềm ... để ah dựa mỗi khi anh cần ... là nơi anh sẻ chia, là nơi những buồn vui ... anh sẽ trải lòng cùng em .... và ... cũng muốn dựa vai anh mà khóc ... muốn mượn bờ vai ấy khi em buồn ... khi lòng em trống trải ... mênh mông quá ....

Em hay nghĩ ... và nghĩ linh tinh ... cho nên ... khi nào những suy nghĩ của em đi quá xa ... thì anh hãy ở đây ... bên em ... kéo em về với anh, với cuộc sống, với những sự thật ... đôi khi thật khó khăn để đối mặt ... nhưng có anh ... em sẽ không sợ, không lùi bước ... vì em tin, có một bàn tay luôn nắm chặt tay em ...

Em muốn ... muốn anh là cả thế giới ... là niềm tự hào ... là một điều lớn lao em có được trong đời ... em muốn ... anh cũng kiêu hãnh vì em ... vì một đứa con gái như em ... không quá đặc biệt nhưng cũng không giản đơn ... đanh đá ... chẳng hiền ... nhưng không phải bà la sát, cũng chả phải sư tử Hà Đông ... :*

Thursday, 17 July 2008

Nhật kí ngày mưa


Em đã từng rất muốn ôm trọn anh trong vòng tay em ... nhưng vòng tay em lại quá bé nhỏ ... chẳng thể ôm trọn anh một vòng ... anh cao lớn và xa xôi quá ...

Cho dù có những lúc anh ở gần ngay sát bên nhưng đến bên anh ... thật gần mà anh lại trở nên quá xa xôi ...

Có thể vì anh quá lớn lao ... anh là điều em chẳng thể nào nắm bắt ...

Nhất là trong những ngày mưa thế này ... em chẳng thế nào hiểu nổi ... nỗi buồn, những suy tư âu lo không chỉ là về một mình anh ... cứ trải ra mãi ...

Anh vẫn luôn là một dâu chấm hỏi ... dấu nghi vấn đặt ở cuối câu ... và em ghét ... em ghét cảm giác chẳng thể nào hiểu nổi anh ... cứ khi nào em ngỡ rằng mình đã hiểu ... thì lại là khi em thấy mình chẳng hiểu gì về anh ... em ghét như thế ... và anh biết ... anh biết em ghét sự mập mờ ... lúc nào em cũng muốn mình được giải đáp ... nhưng không, anh ngược lại ... luôn đặt thêm cho em những câu hỏi ... câu trước chưa trả lời được thì lại có câu tiếp theo ... em ghét ... em ... em ghét như thế ....

Em từ bỏ thôi ... từ bỏ anh ... từ bỏ cái cảm giác khó chịu ... cảm giác không thể hiểu về anh ... lúc nào cũng làm em mệt mỏi ... tất cả mọi thứ lại trở nên mơ hồ ... như ban đầu ... có lẽ như thế tốt hơn chăng ... em sẽ không mệt mỏi nữa ....

***

Hôm nay thật là một ngày dở hơi ... theo đúng nghĩa đen của nó đấy ... trời thì lúc mưa lúc nắng, lúc vừa nắng vừa mưa ... khó chịu, bực bội ... không có khách ... một ngày làm việc ẩm ương ... trong người lúc nào cũng thấy như bốc hỏa .... khó chịu, khó chịu quá ...

Thời tiết thất thường ... con người cũng thất thường theo ... bực mình vô cớ, gây sự với người khác vô cơ ... còn chẳng buồn nói chuyện với ai ... chán thật đấy ... nghĩ lại mình cũng thấy tự ghét mình ... chắc hôm nay nhiều người khó chịu với mình lắm ...

Tại vì mấy hôm nay trời cứ mưa ý ... mưa thì trời u ám ... kéo theo tâm trạng con người ta cũng u ám theo ... cứ thử nghĩ mà xem ... ra đường trời quang mây tạnh ... tâm trạng sẽ thoải mái hơn nhiều ... nếu như mà mưa thì mưa ào cái sẽ dễ chịu hơn nhiều ... không như mấy hôm nay ... mưa dai dẳng ... làm người ta cứ mệt mỏi ... lại thích được ngủ nướng ... trời mưa mà ngủ nướng thì thật là ... TUYỆT ... :))

Mà mấy hôm nay mưa gió thế này hình như ai cũng thế thôi mà ... trong người sẽ rất là khó chịu ... nhưng mà thôi ... mưa còn hơn nắng ... oi nồng khó chịu lắm ... chẳng thích cái mùi nắng oi tí tẹo nào ... khó chịu lắm ... mau cho qua mùa bão ... thời tiết sẽ khá khẩm lên nhiều ...

HAVE FUN!!!

Friday, 11 July 2008

Ngày mai ai đưa em đi khóc?


Ngày mai ai đưa em đi khóc?
Anh sẽ trả lời em bằng một câu hỏi.
Ngày mai em sẽ khóc trên vai ai?

Quanh co và vòng vèo. Sao mà em ngán cái dấu nghi vấn ở cuối câu thế nhỉ. Em đang rất muốn làm một caí gì đó điên rồ, như việc lao thẳng ra giữa đường, túm lấy tay áo một chàng nào đó, và hỏi rằng em ngồi sau xe anh được không. Có khi hành động đó lại giúp em bứt ra khỏi hàng đống thứ nhạt nhẽo trong cuộc sống không tài nào khoả lấp nổi. Hoặc là đơn giản hơn, em viu viu lên mạng và hí hoáy một bài thơ, nhưng mà biết làm sao được đây, tới tới lui lui thì cũng là một tập hợp gì đó liên quan đến anh. Nếu không phải là một cái tên. Thì sẽ là một ý nghĩ.

Hỏi.
Quanh quẩn trong lòng em thế có mệt không anh?

Thế này nhé, chúng mình có đang yêu nhau không, tình yêu có phải là tình yêu không, tình yêu có khi nào không là tình yêu, tình yêu có lúc nào không là tình yêu, tình yêu có tình yêu không. Em có anh không.

Hỏi.
Nhiều khi em chẳng muốn tình yêu nó là tình yêu?

Em đã quen với việc ngồi đơ ra trước màn hình vi tính để suy nghĩ choán lấy thâm tâm. Nhưng mà em không tài nào ngồi yên vị một chỗ để gặm nhấm nỗi nhớ. Em muốn đếm nỗi nhớ. Em muốn đếm những giấc mơ, đôi khi chúng rõ ràng đáng sợ, và có lúc ngu ngơ mờ nhạt. Em từng có ý nghĩ muốn thối lui, muốn đưa hai tay ra sau gáy để đau hàng tuyệt vọng, nhưng (vâng lại là nhưng) em vẫn lỳ lợm như những con kiến đang bò trên tường. Nếu đưa tay cản đường chúng, chúng vẫn sẽ kiếm lối khác để đi. Em cũng vậy, nếu không yêu anh được như thế, em sẽ yêu anh như này.

Lại giống như một câu hỏi.
Ngày mai ai đưa em đi khóc?
[Tại sao em phải yêu một người ở Hà Nội]

Cuộc sống này tiếp tục bắt em đưa ra những câu trả lời , rằng tại sao thế này, rằng tại sao thế kia, như một ly ca cao đá, từ từ để em nói, cái gì cũng có nguyên nhân cuả nó, và cái gì cũng có tính tương đối thôi . Điều ấy có nghĩa là một số thứ nằm ngoaì quy củ. Trọn vẹn không có trong từ điển của em . Em đang nhắc đến tình yêu của em đấy.

Ôi chúa ơi em lại mâu thuẫn. Em yêu anh nhiều thế cơ mà...

Lung tung, linh tinh, lang tang, hiểu em nói gì không, hiểu đi hiểu đi, không hiểu cũng phải hiểu, không hiểu bây giờ ngày mai sẽ hiểu, không hiểu lúc này thì hiểu lúc khác. Một bờ vai không hiểu. Một cánh tay không hiểu. Một cọng tóc không hiểu. Chúng rời rạc nhau. Ta rời rạc nhau.

Em sợ ngày sau. Chấm.

Tối nay em đi khóc này anh. Tối nay em sẽ kể anh nghe em đã rơi bao nhiêu giọt. Đã dùng tay quẹt quẹt lau lau thế nào. Đã hưng hức ra sao. Tối nay em đi khóc này anh. Tối nay em sẽ mỏng manh một lần.

Tối nay. Rồi ngày mai ai đưa em đi khóc?

Đấy anh thấy chưa, viết viết thế nào cũng suy ra là viết về anh. Nghĩ nghĩ thế nào cũng suy ra là nghĩ cho anh. Đã bảo rồi, [anh + em = anh], có lúc anh phải công nhận điều đó. Anh muốn em vẫn là em khi ở bên anh, thưa hoàng đế, em vẫn là em, nhưng ở trong anh.

Hoang dại quá phải không. Em biết là anh đang sợ. Em không yêu anh nhiều thế đâu.

Không yêu anh nhiều thế đâu...
Không yêu anh nhiều thế...
Không yêu anh nhiều..
Không yêu anh...
Không yêu...
Không...

Sunday, 6 July 2008

No title


Tôi biết phải làm sao khi trong lòng tự nhiên cảm thấy trống rỗng ... tôi thực sự rất nhớ những tháng ngày đã qua ...

Mọi chuyện như mới chỉ là hôm qua ... như là tôi mới bước vào cấp 3 ... như là ngày hôm qua mới là ngày bế giảng ... như là hôm qua tôi mới đi làm ngày đầu tiên ... những ký ức cứ tự nhiên ăm ắp ùa về ... nguyên vẹn ... tôi nhớ tất cả mọi người ... những ấn tượng đầu tiên chẳng thế nào quên ... tôi nhớ tất cả ... nhưng tôi lại quên mất .... Tôi quên mất tôi của ngày xưa như thế nào ... Tôi nhớ mọi người nhưng tôi quên mất tôi ...

***

Thảo ...

Tao và mày giống nhau phết nhỉ ... haha ... mày là một đứa con gái yêu nhưng không tôn trọng hình thức ... tao có tôn trọng hình thức không ??? có ... ban đầu là có ... ấn tượng ban đầu về ngoại hình bao giờ chẳng quan trọng ... nhưng dần dần ... nó chẳng có ý nghĩa gì hết ...

Tao với mày bằng tuổi ... mày đi học, tao đi làm ... Quan hệ của tao với mày cũng có tí loằng ngoằng ... mày là chị họ của thẳng anh họ tao ... chả liên quan tẹo nào ... mày bé tí ... có một mẩu ... lại còn hơi béo nữa ... bih tao cũng béo rồi .... nhưng có mỗi mày hay kêu tao cao xinh ... mày không nói t béo ... hehe ... vì trông mày còn béo hơn tao ... Tao yêu một lần ... mày cũng thế ... và h, cả 2 đứa đều không có người yêu ... Cấp 3 mày học Thăng Long, tao học Trần Phú ... Tao hay nói mày là cái bọn Thăng Long nông dân ... mày lại kêu tao là Trần Phú đú đởn ... thế mà lại chơi với nhau ... Bây giờ, mày cũng định đú đởn tao đi làm ...

Dạo này mới hay chat chứ trước thì mấy khi ... mày cũng như tao ... già đời ... Tao thì nói ... mới 20, tao còn mải chơi lắm ... chưa muốn yêu ... mày suốt ngày kêu: "Mày nghĩ xem, bây h 20 mấy năm nữa là già bla bla ..." Thế mà mày cũng có người đâu ... có hơn gì tao đâu

...Hai con hâm dở như nhau ... tao đã nói rồi ... t cũng muốn có người yêu lắm ... mà mãi chả yêu được ai ... nhưng cũng có tí loằng ngoằng mà chẳng ra đầu vào đâu ... mày cũng thế ... hâm lắm cơ ...

***

Anh iu, pà péo, chị bé, kèm thêm 1 ông anh bé và 2 thẳng em nữa

Hôhô ... các tình yêu lớn trong nhà của tớ ... thèng anh kia ... đã thấy em gọi anh là tình yêu bao giờ chưa ... hn được gọi ... sướng nhé ... hé hé ... rất là chịu khó chiều em mỗi khi em sai vặt nhớ ... mấy hum trước bị xòe xe .. được anh iu đưa đón ... đúng là tình yêu lớn của đời em mà ...

Tới pừ béo ... haha ... béo ơi là béo ... đã béo lại còn lùn ... hôhô ... nhưng được cái là xinh ... thích nhớ được người ta khen là hơi bị hiếm đấy ... cũng rất là chiều mình nhớ ... lại nhớ hôm trước xòe xe ... về đến nhà thấy bà béo ... thế là khóc rống lên ... ăn vạ ... rồi cứ thế là khóc ... được cái, bà chị mình cũng thương chiều con em qù quặt ... nên là cứ làm hết mọi việc ... mình bảo j là phải làm cho mình ngay ... yêu thế ... rất là sợ mình nhé ... dọa cho một tí là sợ ... oai chưa ...

Đến các tình yêu bé hơn 1 tí ... có 2 đứa năm nay lên lớp 7 và 2 đứa năm nay lên 12 ... cố gắng mà học cho tốt ... năm nay thi đại học cho tốt ... mấy tình yêu này còn phải đi học ... bé tí mà đã có đứa tập tành yêu đương linh tinh ... hôhô ... (ngày xưa mình cũng thế)

***

Chồng yêu

Vợ với chồng cũng giống nhau ... cao gần bằng nhau ... bi giờ cũng beo béo như nhau ... hay khóc nhè như nhau ... những vợ hay dỗi hơn ... hơi tí là dỗi chồng nhỉ ...

Nhưng giờ, dù điểm chung nhiều hơn điểm riêng ... nhưng điểm riêng lớn nhất bây giờ là chồng có anh Cường mà vợ thì chẳng có ma nào hết ... vợ đi làm và chồng đi học ... những suy nghĩ bây giờ, những mối bận tâm bây giờ của 2 đứa khác nhau nhiều ... chồng phải lo cho tình yêu, cho học hành, cho bạn bè ... vợ phải lo kiếm tiền, những bận tâm về đồng nghiệp ... bla bla ...

Bây giờ, ít gặp nhau ... không phải ngày nào cũng gặp nhau để mà cãi vã, chí chóe như hồi đi học nữa ... nhưng tất nhiên không phải vì thế mà tình cảm vợ dành cho chồng ít đi ... vẫn yêu nhiều lắm ... hehe ...

***

Các tình yêu lớn, tính yêu bé của tớ ... nhiều thật là nhiều nhớ ... hôhô ... kể ra thì hết có xuể này ... Yến ơi, càng ngày càng gầy đi xinh ơi nà xinh nhớ ... Trang ơi, bà chả lớn lên được tẹo nào ... nhưng mà vẫn xinh như thế ... Xù ơi, mày càng ngày càng già vì ôm đồm lắm việc quá đấy ... Linh ơi, mày với Hiếu ... hehe ... càng ngày càng gầy ... chết mất thôi ...

Đi làm, đến cty ... em cũng có rất rất là nhiều các tình yêu nhé ... có chị Trang, chị Loan ... hôhô ... xinh lắm nhé ... có chị Thanh ... có chị Linh (hehe ... đừng trù dập em ... tội nghiệp) ... có chị Yến (em đứng thực tập cùng chị ý đầu tiên đấy ~> chị ý ban đầu thật là ít nói) ... có anh Tuấn (em đã nói là a rất dễ thương nhưng mà già đời kinh khủng... nhưng h mới thấy gọi a là nôbita rất là hay) ... có anh Thắng, Romeo, anh Hùng ... 3 anh vào cùng đợt với em ... một anh nói nhiều ... một anh cạy răng không nói, một anh thì suốt ngày bắt nạt em ... có anh Hiếu (em cũng nói là anh xấu lắm rồi) ... hôhô ... thợ ảnh ... tiêm nhiễm vào đầu em sở thích chụp ảnh ... sở thích mà ngày xưa ... em thề là em rất ghét ... có anh Phong, 2 anh Cương ... 1 anh có vợ rồi mà nói chuyện thì rõ là nhí nhảnh ... 2 Cương thì một anh hiền ơi là hiền ... một anh hiền như sát thủ ... :)) có Alex (em đã nói là anh rất đanh đá bao giờ chưa???) ... đã có Alex thì lại kèm theo chị Nhọ ... hôhô ... suốt ngày bắt nạt em ... nhưng lại cho em nhiều nhiều lời khuyên ... mà kèm như thế là lại kèm thêm cả chú mình rồi ... chú nhỉ ... chú mình cũng béo ... cũng tốt ... hình như đặc điểm của những người tốt là béo nên cái bụng nó cũng tốt ... hehe ... yêu lắm ... các tình yêu của em ạ ...

Còn có cả các tình yêu khác nữa ... có chị Trang ... chị sắp có em bé rồi, chị Hoa, chị Tú xinh, chị Huyền đanh đá, chị Ngọc béo, chị Hà, chị Bông (chị ơi, nhiều khi em còn quên mất cả tên của chị ... híhí ... em bị tiêm nhiễm) chị Hạnh hiền ơi là hiền, đã hiền lại còn gầy nữa (chả liên quan)... bi h có thêm chị Thúy cũng sắp có em bé... các tình yêu của em toàn là con gái không này ... hehe ...

***

Hôm nay phởn chí kon bé lại nhớ các tình yêu của nó quá ... hhehehehe ... đọc không cm là xấu ...