Monday, 28 August 2006
Tuyet roi mua he
Em bước theo những dấu chân của anh một cách thích thú.Con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng xóa, em yêu những bông hoa tuyết .....Em chẳng biết anh là ai nhưng lúc đó, anh là người duy nhất đi cùng em trên con đường nhỏ vắng lặng trong buổi sáng lạnh lẽo ấy.E chậm dãi bước đi, xách hộp đàn mà lòng k chút cảm xúc.Em vốn là người ít nói, ít nói đến mức ở trường chẳng có ai muốn kết thân với một đứa tính tình trầm lặng như em.Em cứ ngỡ chỉ có mình e cô đơn trên con đg nhỏ ấy,chỉ có những cơn gió lạnh trêu ngươi,bao trùm hình hài quá nhỏ bé của e nhưng rồi những dấu chân anh đã khiến em phải để ý. Những dấu giày to, in xuống nền tuyết tạo nên những cảm xúc khó tả trong e.Đột nhiên e muốn được bước theo những dấu chân anh.Cứ thế, anh cứ bước đi, còn e lại đặt đôi bàn chân nhỏ bé của mình, bước theo.....
E thích thú khi thấy bàn chân mình lọt thỏm trong những dấu chân to dài của anh, e có cái cảm giác được bao bọc, bảo vệ.Cảm thấy ấm áp như thể những dấu giày trên tuyết của anh còn tỏa hơi ấm.Một cảm giác thật lạ, lạ lắm......E, một cô gái 20 tuổi, cái tuổi mà những người con gái khác cùng trang lứa đang tràn đầy sức sống, với bao ước mơ và lý tưởng.Nhưng e thì k đc như vậy, tâm hồn e như đã chết lặng từ lâu, như chất chứa biết bao u sầu, e chỉ như một bông hoa tuyết khẽ rơi xuống,vương trên tóc, trên mũ hay trên người ai đó, chỉ một thoáng chốc rồi nhẹ nhàng nhanh chóng tan đi, k dấu vết vì chẳng có ai muốn giữ những bông tuyết đó trên người cả.Có lẽ đó là lý do khiến e yêu những bông hoa tuyết lạnh lẽo mà trong trắng tinh khôi.
Cứ thế, e cảm nhận sự thích thú khi đươc đặt lên những dấu chân anh để lại.E khẽ bật cười, nụ cười mà lâu lắm rồi k xuất hiện trên khuôn mặt u uất của e, nhưng chính bản thân e cũng k nhận ra rằng mình đang cười một nụ cười như thế cho đến khi..........anh quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy một cô bé đang bước theo mình, đang lọt thỏm đôi chân nhỏ trong dấu giày trên tuyết của mình.Anh còn ngạc nhiên hơn khi cô bé ấy đang cười, nụ cười thật tươi tắn trong thời tiết lạnh lẽo này.Anh khẽ bật cười theo.......E ngại ngùng khi nhận ra rằng anh đã phát hiện e đi theo anh, e cũng ngượng khi e đang cười một cách ngô nghê đến thế, e cứ đứng đó, trong dấu chân anh, bắt gặp ánh mắt và nụ cười thân thiện của a, e khẽ quay đi, bối rối ngượng ngùng.
Anh biết e xấu hổ vì má e đang ửng đỏ, k phải cái đỏ của tiết trời lạnh giá tạo nên mà là đỏ bừng của sự hồi hộp,bối rối.Anh cứ tiếp tục bước đi, hình như cố đi chậm hơn để e theo kịp những dấu chân anh để lại.Nhưng con đg nhỏ đã có khúc ngoặt, anh khẽ chần chừ, rồi bước vào khúc ngoặt đó, em hụt hẫng........Vì e k đi vào đó, e phải đi thẳng, nhà cô dạy nhạc ở phía trước kia rồi.E muốn đuổi theo anh, muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác được bao bọc, bảo vệ mỗi khi in dấu giầy của e trong dấu giầy của anh, nhưng e k thể..........
E đến học đàn nhưng tâm trí e k thể tập trung, tiếng đàn nghe sao mà khó chịu đến thế.Nó k có đc sự thanh thoát hay trầm ấm, nó như tiêng phát ra trong tâm tưởng e, tiếc nuối, buồn nản, day dứt, khốn khổ.Điều đó khiến khuôn mặt e thêm u uất hơn nữa.E biết mình k có năng khiếu âm nhạc nhưng e vẫn thích học, e vẫn cố theo đuổi vì đây là điều duy nhất e muốn làm riêng cho mình chứ k phải vì ai khác.
Lê những bước chân buồn nản trên con đg nhỏ đi về, mắt e cứ ngóng chờ bóng dáng a, mong rằng a sẽ đang đi phía trước e nhưng k thấy........E thất vọng, bước đi trong nỗi chán chường và thấy buốt giá, tay e lạnh cóng, mặt e tê dại, toàn thân e run lên trước những cơn gió đông lạnh lùng.E khẽ nâng hộp đàn lên để chắn bớt gió, nhưng k thể thấy ấm áp hơn, gió vẫn vô tình luồn vào cắt da cắt thịt e.Bỗng nhiên, một giọng nói cất lên, phá tan không gian lẻ loi trong e:
-"E học violin ah?" Anh cất tiếng hỏi.
E quá đỗi bất ngờ, lần đầu tiên e nhìn rõ khuôn mặt a đến thế, lần đầu tiên e đc nghe giọng nói ấm áp của a khiến e ngộp thở trong niềm vui sướng và những cảm xúc khó tả lẫn lộn.E cứ đứng đó, nhìn a, k thể cất tiếng trả lời.Có lẽ a thấy e ngốc lắm, kì lạ lắm, e đã nghĩ chắc a sẽ rất giận vì khuôn mặt e vẫn lạnh lùng vô cảm xúc mặc dù lòng e lại rộn ràng hạnh phúc, tim e đang đập rộn lên trong lồng ngực.E đã nghĩ a sẽ để mặc e đó, bước đi k muốn hỏi han thêm gì nữa nhưng k, a mỉm cười, nụ cười thân thiện mà e đã từng thấy trước đó.A cố ý k đi song song với e mà vượt lên trước 1 đoạn, để e lại có thể bước theo dấu chân a.A biết e thích như vậy, cứ thế người đi trc, kẻ đi sau, bước đi trên con dg nho?, để lại 2 dấu giày lồng trong nhau trên nền tuyết trắng.Có a phía trước, e k còn thấy lạnh nữa, lưng a đã chắn những đợt gió cho e, a lặp lại câu hỏi:"e học violin ah?"
Lần này, e đã giữ đc bình tĩnh,"vâng" e trả lời.Chắc hẳn a thấy e vô vị , nhạt nhẽo lắm, e thầm trách mình.Nhưng a vẫn cố khơi chuyện ra hỏi e, nhưng đáp lại a luôn là những câu kiệm lời buồn tẻ "vâng", "dạ", "k", e luôn nói những từ cụt lủn và ngắn gọn, a là ng hỏi và e trả lời ngắn nhất, cụt nhất có thể, k có sự ngược lại, chỉ có 1 chiều đó thôi.A-hỏi, e-trả lời, a-bước, e-đặt chân lên theo.Cứ thế 2 con người, 1 cao lớn, 1 nhỏ bé, 1 khuôn mặt ấm áp, tươi vui và 1 khuôn mặt u uất lạnh lùng lững thững bước đi......cảnh vật 2 bên heo hút, vắng lặng........
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment