Đêm đã tràn xuống khắp những con đường trong thành phố. Đã nghĩ giá như bây giờ trời lại đổ ào một trận mưa như hồi tối thì thích biết mấy. Vừa nghĩ dứt khỏi đầu, ào...ào...ào. Mưa thật. Hoá ra, chỉ có mỗi ông trời hiểu mình. Bỗng dưng thích cái cảm giác đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn ra phía đèn đường, nhìn những giọt mưa đan chéo vào nhau, cảm nhận gió và mùi không khí âm ẩm lan toả vào không gian... Không biết giờ này, từ một cửa sổ của một căn phòng khác...
Bỗng dưng muốn type thật nhiều nhưng có cái gì cứ như chặn ngang, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả. Bỗng dưng muốn ngồi thu lu trong lòng bố như ngày con bé, hoặc mặc một chiếc váy rồi đứng lên giường hát cho bố mẹ nghe bài hát vừa được học ở trường. Bỗng dưng muốn ngồi đằng sau xe đạp của mẹ mà sờ nắn những cái cúc áo bé xíu. Bỗng dưng muốn gọi một tiếng "anh", muốn nghe giọng chỉ để cho đỡ nhớ nhưng không nhớ nổi mình đã cầm ống nghe lên và đặt xuống bao nhiêu lần trong buổi tối hôm nay.
- Bỗng dưng, lộn xộn...
- Cả ngày quanh quẩn ở nhà. Mỗi lần nhìn thấy quyển nhật kí của bố viết cách đây hơn 20 năm, thấy lòng mình như có ai cứa vào từng vết một. Cái ngày xưa sao mà khổ đến thế. Bố đi học mà không có chỗ ở, đêm đại hàn phải vác xe lên tầng thượng kí túc xá, chui vào trong bao tải, chỉ là để nằm xuống chứ nào ai ngủ được. Mẹ đi chợ bán sắn, bao nhiêu mong chờ dồn vào những đồng hào lẻ hiếm hoi ấy mà ai ngờ về đến nơi mới biết, nó đã bay mất từ bao giờ. Rồi lại chợt nhớ về một buổi chiều mà suốt đời không bao giờ quên được. Dưới hiên nhà, ngay bên cạnh tấm màn mưa lướt thướt nhỏ xuống từ mái ngói, bố và mẹ ngồi loay hoay bên chiếc chậu con. Trong chậu nước có thả miếng xà phòng. Có bong bóng xà phòng nào bay lên mắt mẹ không, mà sao mẹ khóc...Bố mẹ đang tháo nhẫn cưới khỏi tay, 2 chiếc nhẫn mới được 1 chỉ vàng. Càng nghĩ càng thấy mình giống như một kẻ ăn hại, từng này rồi vẫn còn ăn bám bố mẹ từng tí một, đâu biết gì đến những cái cực khổ của ngày xưa để mà trải nghiệm, để mà phấn đấu. Thương bố, thương mẹ...
- Buổi tối trời mưa. Tự dưng đùng đùng lao ra khỏi nhà, mẹ gọi với theo bắt mang ô. Tay cầm ô nhưng ko muốn mở ra, cái đầu nóng quá, muốn cho nó giảm nhiệt đi. Người ta đi xuôi thì mình đi ngược, người ta chạy cho nhanh thì mình lê từng bước. Xem một vài cái pic, xem rồi lại thấy hối hận vì mình đã xem nó.Chính xác là trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào nhỉ. Trống rỗng? Bất ổn? Lo lắng? Mệt mỏi? Căng thẳng? Chẳng biết nữa, chỉ thấy mưa đang ngấm dần vào da thịt, chỉ thấy bàn tay và khuôn mặt đã lạnh cóng mà cái đầu thì vẫn nóng như thế. Đưa tay gạt bớt nước trên mặt mình mà không rõ là do nước mắt hay nước mưa. Khóc à? Có cái gì mà khóc, đã tự nhủ bao nhiêu lần rồi mà, đừng có dễ khóc như thế, khóc rồi thì sao, làm gì có ai ở đây ôm lấy mình mà cứ khóc. Lại nhớ đến những bức ảnh, làm gì để loại ra khỏi đầu mình những ám ảnh ấy. Không biết nên tin vào cái gì nữa. Có những người sợ hiểu lầm mà vẫn làm những chuyện khiến cho nguời ta không thể yên lòng.Thương mình, thương cho cái dáng liêu xiêu liêu xiêu đi trong trời mưa...Thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Thấy hình như quyết định của mình đã sai. Rồi lại đi, lại nghĩ...và lại thương...
- Vô tình xem được một bức ảnh về biển. Lại là bầu trời, lại là biển xanh, lại là cát vàng. Thấy nhớ anh đến nhũn người. Cuộc đời một con người là dài hay ngắn? Liệu có lúc nào đủ thời gian cho một vài phút bâng quơ nghĩ về những thứ tạo nên hạnh phúc cho dù giản đơn. Thấy mình như đang dần rời xa kỉ niệm. Ngẫm ngợi chi cho nhiều để khi nghe những giọt mưa đập lộp bộp vào cửa kính mới chợt bàng hoàng. Càng cố thu mình lại , thì càng nhận ra mình không thể chạy trốn. Ám ảnh thật sự hay chỉ là dối lòng? Khi mà cuộc đời vẫn cứ trôi mà ta cứ dường như muốn an phận với những thứ đã trở thành cũ kĩ. Một tình yêu cũ, một nỗi buồn cũ, một ước mơ cũ...Nhưng vẫn biết nhớ thì khổ mà quên thì chẳng dễ. Trách móc thì đơn giản mà tha thứ mới thật là nặng lòng. Đã có lúc nghĩ tình yêu không còn được rộn rã mà xen vào một chút đắn đo...Đã có lúc nghĩ mình tưởng lầm...Suy nghĩ mãi, đắn đo mãi rồi mới thấy mình đã yêu thật. Thương anh vô cùng...
- Liệu có phải chỉ những gì đi lướt qua ta mới là hạnh phúc???
Ừ nhỉ, cơn mưa ngoài kia cũng sắp tạnh rồi, trên đời làm gì có cơn mưa nào kéo dài được mãi - Cả ngày quanh quẩn ở nhà. Mỗi lần nhìn thấy quyển nhật kí của bố viết cách đây hơn 20 năm, thấy lòng mình như có ai cứa vào từng vết một. Cái ngày xưa sao mà khổ đến thế. Bố đi học mà không có chỗ ở, đêm đại hàn phải vác xe lên tầng thượng kí túc xá, chui vào trong bao tải, chỉ là để nằm xuống chứ nào ai ngủ được. Mẹ đi chợ bán sắn, bao nhiêu mong chờ dồn vào những đồng hào lẻ hiếm hoi ấy mà ai ngờ về đến nơi mới biết, nó đã bay mất từ bao giờ. Rồi lại chợt nhớ về một buổi chiều mà suốt đời không bao giờ quên được. Dưới hiên nhà, ngay bên cạnh tấm màn mưa lướt thướt nhỏ xuống từ mái ngói, bố và mẹ ngồi loay hoay bên chiếc chậu con. Trong chậu nước có thả miếng xà phòng. Có bong bóng xà phòng nào bay lên mắt mẹ không, mà sao mẹ khóc...Bố mẹ đang tháo nhẫn cưới khỏi tay, 2 chiếc nhẫn mới được 1 chỉ vàng. Càng nghĩ càng thấy mình giống như một kẻ ăn hại, từng này rồi vẫn còn ăn bám bố mẹ từng tí một, đâu biết gì đến những cái cực khổ của ngày xưa để mà trải nghiệm, để mà phấn đấu. Thương bố, thương mẹ...
No comments:
Post a Comment