Thursday, 31 August 2006

L.O.V.E


Co bao gio ban tu hoi: "Tai sao tinh yeu lai la LOVE ?" khong nhi?

L - like: Tinh yeu bat dau tu tinh cam ma chang trai danh cho co gai. Trong mat chang, nang hien nhu mot thien than. Trai tim chang dap theo nhip giai dieu tinh yeu va no se dan chang toi mot hanh dong - bat dau cong cuoc...

O - overpower: Chinh phuc trai tim nguoi dep bang nhung loi yeu duong, nhung buoi hen ho, nhung cu chi au yem, su quan tam san soc cua chang danh cho nang chac chan se lam trai tim bang gia cua nang cung phai hoa chung nhip dap cua tinh yeu. Roi den mot ngay ma chang mong doi...

V - valentine's day: Ngay tinh yeu da toi. Chang gui tang nang nhung viec keo Chocolate hinh trai tim ngot ngao cung doa hong tuoi tham va tam buu thiep day nhung loi trai tim ma ko de ten nguoi gui. Nhung khong sao, nang da nhan ra tinh yeu, nang cam dong vo cung va trong mat ca hai nguoi the gioi nay dang day tinh yeu ma ho dang co. Va the la...

E - engagement: Ho se hen mot ngay that dep de lam le dinh hon. Ho da yeu nhau say dam. Ho se trao nhau chiec nhan nhu la vat chung cho tinh yeu vung ben, va mai mai ho se la cua nhau trong tinh yeu lon dam tham ma da cung nhau xay dung.

Tinh yeu


Tinh yeu khong co nghia la im lang cho doi ben canh mot nguoi vi do la tinh yeu tron tranh. Tron tranh ca ban than va ca voi nguoi do. Tinh yeu khong co nghia la muon nguoi do luon ben canhminh vi co la tinh yeu ich ki va ep buoc. Tinh yeu khong co nghia la so vi nguoi do ton thuong ma khong dam buoc toi vi do la tinh yeu so hai. Tinh yeu khong co nghia la chi co the dung do nhin nguoi ban yeu qui khoc ma khong lam gi duoc, vi do la tinh yeu bat luc. Tinh yeu chan that la" luon lam cho nguoi ban yeu qui mim cuoi, du ban dang don phuong, dang so hai, hay dang bat luc...

Mo^.t


Ai cung chi co mot me, me la nguoi cho con tinh yeu mai mai. Me cho con tat ca, vo dieu kien. Me la tai san qui gia nhat ma con co duoc ngay tu khi moi sinh ra.
Moi nguoi chi co mot trai tim de giu no trong sach. Trai tim hoan hao nhat la trai tim da chia se tinh yeu thuong nhieu nhat.
Moi cuoc doi co the trai qua nhieu moi tinh, moi tinh dau kho quen nhat, nhung moi tinh cuoi moi la moi tinh dep nhat.
Mot nguoi yeu dung nghia la nguoi ma trai tim ho co the suoi ma khi gia lanh nhat.
Mot nguoi ban chan thanh du khien ta binh tinh, tu tin va an tam du trong hoan canh nghiet nga hay nguy hiem nhat. Do la mon qua dac biet cua cuoc song.
Mot anh nhin am ap, noi duoc nhieu hon nhung dieu vo vi.
Mot nu cuoi co the lam nen nhung dieu ki dieu
Ai cung co it nhat mot kha nang hon nguoi, chang qua la chua thay duoc ma thoi.
Moi nguoi chi co mot cai mieng de can than khi dung loi noi, de khong lam ton hai den nguoi khac.
Mot lan an cap thi mai la ke cap
Mot dong tu lao dong qui gia hon nhieu so voi hang nghan dong nhat duoc hay lam viec bat chinh ma co
Ai cung chi co mot cuoc song de lam viec va yeu thuong het minh.
Co nhieu co hoi chi den mot lan trong doi
Voi the gioi, ban chi la mot ai do, nhung co the voi mot ai di, ban la ca the gioi.

Friendly


Ban, don gia?n chi? la` du'a tu` lu'c nho? lo'n le^n cu`ng mi`nh, di ho.c cu`ng mi`nh va` tham gia nhu~ng tro` nghi.ch cu?a mi`nh. Nhung ro^`i nguo`i ba.n do' cu~ng se~ lu'c na`o do' ra di vi` mo^.t li' do na`o kha'c. Nhung ki? nie^.m tho`i tho a^'u chi? co`n trong ca?m gia'c do^i khi bu`n bu`n la.i lo^i ra nho' nhung ko bie^'t la` vui hay ho^'i tie^'c mo^.t die^`u gi` do' chi? th^'y thie^'u thie^'u die^`u gi` do'.

Ban la` nhu~ng nguo`i ma` mi`nh ti`m tha^'y die^?m chung trong mo^.t hoa(.c nhie^`u so? thi'k hay do^i khi chi? la` qua ca'i nhi`n ma` muo^'n kha'm pha' die^`u gi` do'. Nhie^`u khi chi? la` vi` hie^'u chie^'n ma` ko muo^'n bo? qua mo^.t die^`u gi` do' nhung do^i khi chi? la` vi` nguo`i do' xua^'t hie^.n du'ng lu'c nhu mo'n qua` cu?a cuo^.c so^'ng co' the^m thu' vi.

Ban la` nhu~ng du'a vo^ ti`nh da'nh nhau su't da^`u me? tra'n de^? ro^`i tu'c qua' ma` pha?i choi vo'i nhau thi` pha?i. Ti`nh ba.n do' ko ne^`n ta?ng bi`nh thuo`ng nhung bo^i khi la. tro? tha`nh cha('c cha('n ko gi` co' the^? pha' ho?ng duo.c vi` nguo`i ta ko du`ng su. hie^?u nhau de^? so mo^.t nga`y na`o do' ko hie^?u nu~a

Ban co' the^? la` nhu~ng du'a tra'i nguo.c nhau hoa`n toa`n nhung la.i la` hai ma?nh vo~ cu?a mo^.t tra'i tim mang te^n ti`nh ba.n, hai ca'i to^`n ta.i do^.c la^.pnhung cu~ng co' mo^.t di^?m ga('n ke^'t ko the^? co' ai kha'c thay the^' duo.c.

Ba.n, nguo`i ma` co' la^`n da~ bo? di kho^ng vi` mo^.t li' do na`o ca? de^? ro^`i qua bao nhie^u co^' ga('ng ko the^? ha`n ga('n chi? co`n co' the^? coi nhau nhu va^~n to^`n ta.i va... mo^.t nga`y ko bie^'t do ti`nh co hay ca'i gi` ro^`i cu~ng se~ tro? ve^` du'ng vi. tri' cu?a no' ma` ta va` ba.n la.i cu`ng nhau kho'c, cu`ng nhau cuo`i, cu`ng nhau ca?m nha^.n ti`nh ba.n cu?A ca? hai ko nhu mi`nh da~ tuo?ng... Kho^ng bao gio` la` muo^.n de^? ba(' t da^`u la`m mo^.t die^`u gi` do' va` ca? hai dang co^' ga('ng ti`m la.i nguo`i ba.n da~ xa.

Ba.n la` nguo`i de^'n du'ng lu'c, co' ma(.t du'ng tho`i die^?m ma` su. xua^'t hie^.n cu?a ba.n da~ la`m thay do^?i suy nghi~, cuo^.c so^'ng va` ca? ti`nh ca?m cu?a ta. Ngoa`i ti`nh ba.n co`n mo^.t die^`u gi` do' kha'c ma` cho.t nha^.n ra de^? ro^`i pha?i ho^'i ha^.n vi` co' qua' nhie^`u thu' tuong tu. nhu va^.y hie^?u nha^`m de^? ro^`i ba.n cu~ng ko co`n be^n ta nu~a nhung nhu~ng gi` ta da~ nha^.n duo.c cha(?ng the^? na`o que^n duo.c. Mo^.t nga`y kia vo^ ti`nh la.c buo'c qua thi` cu~ng du`ng vo^ ti`nh nhu ko bie^'t, ba.n co' tu. a'i cu?a ba.n co`n ta ko bie^.n minh cho nhu~ng gi` da~ qua chi? muo^'n co^' ga('ng nhung hoa`n toa`n thua cuo^.c ( >.<)

Ba.n, nguo`i anh de^'n ro^`i di va^~n mang theo su o'an tra'ch ve^` su. tho` o, nhung anh co' bie^'t su tho` o do' la` de^? gia?i thoa't cho anh cho mo^.t ca'i ko tuo?ng cha(?ng the^? tha`nh hie^.n thu.c khi anh cu~ng co' nhu~ng bi' ma^.t cha(?ng the^? no'i va` ko pha?i de^~ da`ng cha^'p nha^.n, co' le~ lu'c na`o do' nho'c da~ vo^ ti`nh bie^'t die^`u ko ca^`n bie^'t de^? ro^`i anh nhu ke? do^'i lu`a, phu? nha^.n ta^'t ca? nhu~ng gi` da~ xa?y ra, tu. gia?i thoa't cho mi`nh kho?i ca?m gia'c co' lo^~i. Anh la` anh muo^'n que^n ma` la.i ko the^?

Ban, nguo`i da^`u tie^n cho de^'n ta^.n ba^y gio` ta va^~n ko the^? tie^'n to'i, du'ng tu` xa ma` tha^'y duo.c su thay do^?i ngoa`i nie^`m vui co`n no^~i buo^`n khi cha(?ng the^? hie^?u gi` ve^` nhau khi ca? hai de^`u co^'ga('ng. Nhu~ng gi` da~ qua ko co`n co ho^.i de^? la(.p la.i. Nhi`n ba.n ma` tha^`m tu. ho?i, co' pha?i nguo`i ta da~ tu`ng que^n "Uoc gi` mo^.t ngay` na`o do' vo^ ti`nh se~ nhi`n tha^'y nhau tre^n con duo`ng da~ qua.

Ban, nguo`i be^n ta, hie^?u ta nhung... co' lu'c na`o do' ta chot vo^ ti`nh nha^.n ra ta^'t ca? la` tro^'ng ro^~ng de^? ro^`i mo ho^` la.c buo;c cha(?ng bie^'t pha?i de^'n da^u ca`ng di ca`ng tha^'y la.c lo~ng va` be^' ta('c. Ne^'u duo.c no'i die^`u gi` do', co' le~ ta va` ba.n da~ de^? ma^'t qua' nhie^`u thu co' le~ cha(?ng bao gio` va` ma~i ma~i ko bao gio` la^'y la.i duo.c du` ca? hai de^`u muo^'n (o_O)

Ta^'t ca? cho mo^.t die^`u kho^ng the^? tha`nh co' the^? de^? ro^`i ca'i nha^.n duo.c cha(?ng la` gi` ca?

Gio, may va mua


Gio

Sa'ng, gio' con dua voi may khe du duong khuc nhac he` dang do. chi'n. Nhung chiec la xanh non nhe nhang e ap vuon minh chao ngay moi. Ngap tran trong khong khi la cai mui thom ngai nga'i cua cay duong dam choi, la cai mui ngo`n ngot cua co lan trong cai mui` man ma'c cua suong dem con dong lai. Gio khe tro minh tho ha('t ra cai hoi lanh cu len len man man bao nhieu dieu gi do bat thuong lam la tren canh cung giat minh co rum lai...

May

Tu dau may ve, hay gian gio' vo tinh` khong de y' lam` may vi` the ma bot xinh. Khuon mat tra('ng xanh dan dan chuyen sang xa'm. Mot, hai, ba dam lu~ng thu~ng roi che kin ca bau troi khong de^'m no^?i. Gio' vo ti`nh khong gia^'u no^?i minh chen vai voi may khie^'n cai la.nh ca`ng nhu tha('t la.i, dau do tieng la' run, la' rung khien lo`ng nguo`i nao nao...

Mua

Mot giot, hai giot, ba giot, nhieu giot, cho den khi ca ma(.t da^'t bao tru`m boi nuoc, mua da ve hay do may no^?i gia^.n ma` kho'c. Nhung giot mua xua di ca'i bu.i ba(.m co`n phu? da^`y tre^n la' sau ca'i na('ng oi a? cu?a nga`y, xua di ca? ca'i bo^.n be^` cua lo`ng nguo`i thu?a giao mu`a co`n dang cho'i vo'i. Nhu~ng gio.t nuo'c tan da^`n va`o dat khie^'n da^'t cu~ng pha?i me^`m. Kho^ng gian nhu im a('ng nhuo`ng cho mua to? ti`nh vo'i la', khu'c giao mu`a tha^`m ki'n...

Tigon


Canh hoa tigon vuot tuong be tong cot thep lao sang nha ben canh. Co be lang gieng ngat trom canh hoa do tuoi ep vap tap vo hoc tro tang ban. Hoa tro thanh su gia chuyen loi tinh yeu cho nhung con nguoi.

Ngay, khong biet vo tinh hay co y cai mau hong nhu then duong trong nhung cau truyen co tich ay da mang den cho ai do mot cam xuc khac la. Cau be cung lop da mang cho co ban cung ban ca mot khung troi hong mang ten Tigon. Su gia co cai ten "loai hoa tan vo": tan vo di cai binh yen cua tuoi hoc tro, tan vo di cai cam gaic gian hon, va tan vo di ca cai thuo ban dau :Ay oi to khong dua dau..."

Vay ma co lan hoa tigon cu am anh toi ve nhung that bai trong cuoc tinh tuong tuong theo loi tho ca de thuong vay khoc muon, du trai tim hoc tro chua tung tan vo va vet thuong long khoc co nhung giot mau hong roi.

Cai vo oa cua cam xuc chi cho thoi co de tan di, nhung canh hoa nau di theo thoi gian con lai lac long trong trang sach da nga mau ghi lai dau do hinh anh cau be tay run len khi lan dau viet thu cho ai do buc thong diep cua tinh yeu...

Sao ?


Sao cứ phải khóc khi nước mắt không làm tan đi muộn phiền?

Sao cứ phải ghét khi tình yêu thương còn chưa đủ?

Sao cứ phải buồn khi quanh ta luôn có niềm vui?

Sao cứ phải cố quên khi nỗi nhớ đã đong đầy

Sao cứ phải nhìn lại khi phía trước luôn có mặt trời?

Sao cứ phải tránh nhau khi bước chân luôn tìm về nhau?

Sao cứ phải xa nhau khi hai trái tim đã là của nhau?

Sao cứ phải tay trong tay để thấy bên mình không còn cô đơn?

Sao cứ phải

Uoc


Duoc moi sang thuc day co tieng song lam ban bo cat dong lanh

Duoc lam tat ca nhung viec minh thich khong theo trat tu thoi gian

Duoc yeu thuong va yeu thuong ngay ca khi "O, ban la ai vay?"

Duoc song dung nghia khong phai tron chay

Duoc bien mat trong memory cua ai do khi vo tinh nhung trang tinh cam bong hoa dau thuong,

Duoc... Ngay mai nghi tiep ^_^

Nang va mua


Nhung ngay nong mien man,

Sang tin hday da thay nang,

Di ra ngoai tan vao nang,

Chieu toi cung thay nang,

Va cho den luc di ngu nang moi chiu di choi

Nang noi nay lam long nguoi nho cai nang than quen, cung la nang ma sao cung co nang hien diu, nang dong danh, nang nhu muon hat vao moi vat vay. Ngay nang khien mua tro nen xa vang. Nhung dam may lung thung keo den, tung hat nuoc nho roi xuong lam mui dat oi nong nhu quyen vao khong khi khien chut kho chiu. Roi hat nuoc lon noi tiep hat lon, mua roi, cai ao ao nhanh chong chiem tron khoang khong, ti tach tren mai hien nhung giot ranh choi dua, mua den cho long het doi mong!?

Nho


Ai cung can niem vui dau ai muon khoc,
Hanh phuc oi cho em thay mot lan
Hay em qua ngay tho hay chi co trong mo,
Tinh yeu voi lay tinh yeu chi la noi dau.

Noi nho dai khien nuoc mat cung co khoang cach, luc chi la ngan le, thoang chut da tan di, nhung sao lau mai khong kho de roi no dai hon tren mi roi dai hon cho den luc khong con o noi bat dau...

Roi. Tinh yeu voi lay tinh yeu, em khong con niem tin cho du chut co gang le loi van ngay mot lon dan hon. Em khong biet minh dang voi dan noi dau...

Em van thuong tim anh trong muon noi nho,

Giua bong dem co don voi cuoc doi,

Em dang song hom nay bang ki uc hom qua,

De thoi gian lang le hat ru ngay xanh

365 ngay khac khoai, moi ngay 1' de nho cung da co den 365' em nho anh, anh cua ngay xua von da xa xam lai cang nhat nhoa hon. Thoi gian nho vui lap dan di cai hinh bong lay lat, vat vo ngay ngay van duoc to ve nhu lop bui phu len co vat de no thanh do vo gia, vo gia den muc khong sao nam bat duoc. Anh la the... Bai hat do da vinh vien xa roi em nhu anh con co ngay tro lai?

Sky


Nheo mat, cai cam giac moi lan nhin thang ve phia xa xam, muon duoc chim trong cai tia sang day mau sac, thay anh sang phia chan troi moi lan doi mat theo noi ay co ca cho mong.

Hoi be cai cam giac nhin troi chi don gian vi mot cai may bay, cai khai niem qua to lon voi cai tam hon con dang chuan bi lon, nhieu hon la canh dieu phieu trong gio, cu the ma mat di den dau khong con do muon nua. Dan dan khong dam nhin vi diu ma, nuoc mat lai tan di trong cai li ti cua nhung dom sang nhu ca troi kia thu nho trong tay.

Mai miet tron tim voi dom sang roi vut tat vo oa trong tri nho, cam giac roi tu do bat dau, ket thuc cho mot cai phieu.

Thuong xuyen hon cu bong hoa roi lai vo tinh nguoc len don tron cai tia sang len loi qua la ma rung canh

Ai cam giac nhu gap nguoi quen lan man trong cai mui thom nhe nhe hiem hoi voi gan cho cai ten than thuoc "hoa sua". Nho quay quat cai gi thoang choc khong thanh ten.

Cu the ngay mot nhieu hon nhung lan nguoc len de nhin, quen voi cam giac nhat di trong cai mau sang trang xanh.

Mua


Co rum nguoi lai theo gio ngoai cua,
Long nguoi khong du am de xua di cai hoi lanh lang lang
Bao gio cung bat dau bang gio, lanh, roi mua,
Tuan tu theo mot thoi gian khong the thieu
Cai khoang khong ben ngoai toi den chang nhin noi mua tung giot
Nhin la yeu ot chong do mua gio
Thuong...
Thuong lam cho mot cai bong, da xa !

Mot lan


Mot lan ban khoan va roi tin nhan khong duoc gui di,
Mot lan bam so de roi cuoc goi khong thanh,
Mot lan dinh noi that va roi lai lang tranh,
Mot lan da nghi roi khong lam,
...
Co bao nhieu lan cho mot viec da lo, ngoi lang cho nho vuong dai theo thoi gian, chot giat inh nhan ra minh da bo lo
Co nhieu thu vi the ma toot dep hon, nhung cai hoa hao bong nhien hu vo thanh ra vo so...
Nguoi ta so phai that long, so phai tu nhan loi voi ban than, so mot ai do phai buon va la mton thuong mot ai do khac. Ai cung mot lan hi sinh cho mot ai do duoc hanh phuc, ai se nhan phan thiet thoi
Im lang,
Mot ngay se noi cho anh, nhat dinh se khong bo lo, mot co hoi hiem hoi trong vo van cai loi hen... Quen !!!

Tuesday, 29 August 2006

7 Nu Hon Dai


Lam nhận được thư Khương một sáng mùa thu trong vắt. Hòm thư trước cửa còn lấm tấm những hạt sương từ đêm trước, tiếng chìa khoá tra vào ổ bật tanh tách như tiếng reo vui của lá và gió. Lam mỉm cười, vào mùa thu, ngay cả những vật dường như vô tri nhất cũng trở nên dịu dàng đến lạ.

Thư Khương viết ngắn. Anh nói vừa tìm được công việc mới, dặn dò Lam nhớ ăn ngủ đúng giờ. Cuối thư, như thường lệ, là bảy ngôi sao vẽ tay nguệch ngoạc. Lam thấy có vị ngọt phảng phất ở khóe môi. Bảy ngôi sao là bảy nụ hôn của Khương gửi đến cô. Lam thích số "7", Khương biết như thế. Và từ khi họ không còn được chở nhau qua những con phố dài để vùi mặt vào tóc nhau, lấy trộm từ gió một cái hôn hiền lành thì những ngôi sao ấy bắt đầu thay Khương mang đến vị ngọt trên môi Lam.

Đó là lá thư cuối cùng của Khương.

Anh mất hai ngày sau đó, với lí do cũng bình thường như lí do cho muôn ngàn cái chết khác: tai nạn giao thông.

Đó là lúc mùa thu đang vào độ đẹp nhất.

Mọi người muốn giấu Lam, nhưng giấu làm sao được. Che giấu cái chết có vẻ khó khăn hơn sự sống. Lam dễ dàng nhận ra sự thiếu vắng của Khương, cho dù đôi lúc cô dường như quên mất sự có mặt của anh.

Lam bay về vừa kịp ngày đưa anh ra nghĩa trang. Không có nước mắt. Không có sự cứng rắn gượng gạo. Chỉ có Lam-không-Khương, nghĩa là không có bảy nụ hôn dài mang ánh sáng của sao trời, không có những ngày trời âm u Lam nằm tựa đầu lên vai Khương lắng nghe tiếng nhịp tim anh rất gần, không có mái tóc phảng phất mùi bụi đường, không có những giấc ngủ vùi trong căn phòng thiếu ánh sáng thừa tình yêu.

Trong một chừng mực nào đó, người ta nhận thấy Lam-không-Khương đồng nghĩa với Lam-không-Lam.

Lam không quay lại bên kia nữa. Dù ở bên kia, mùa thu đang rất đẹp. Bạn bè không ai nghe Lam nhắc đến Khương nữa. Thậm chí không có cả những câu tình cờ buột miệng đơn thuần mang tính chất sự kiện như "Hôm trước Lam gặp mẹ Khương ngoài cửa hàng". Họ nghĩ Lam không muốn chạm đến vết thương tươi rói, nên cũng thôi không nhắc về Khương mỗi khi có Lam ở đó.

Lam xin được công việc dạy vẽ ở một trường trung học. Cô sống lặng lẽ và bình thản. Rồi thời gian cũng dần qua. Và những người bạn, những người từng biết Khương, cũng đến lúc họ không nhắc về Khương nữa, dù có hay không có Lam ở đó. Lãng quên cái chết lại dễ dàng hơn là sự sống.



Khi Khương mất đi, nhiều thứ tản mát và nhạt nhòa theo. Đó là hệ quả không tránh được của sự mất mát. Chỉ riêng có một điều được thêm vào. Một thứ duy nhất vì sự mất mát của Khương mà xuất hiện. Thứ đó mang hình dáng của một hộp thư xinh xắn làm bằng gỗ sơn xanh nằm lặng lẽ cạnh mộ anh. Hộp thư ấy vẫn thường xuyên nhận được bảy nụ hôn có hình ngôi sao vẽ nguệch ngoạc. Lá thư đầu tiên trong hộp và bảy nụ hôn đầu tiên là của người con trai đang nằm hiền lành cạnh nó. Những lá thư và nụ hôn tiếp theo được người con gái mang đến vào mỗi sáng thứ bảy.

I.

Đôi lúc em tự hỏi cái chết có mùi vị như thế nào. Nó có giống như hương vị của mùa thu không anh. Em hi vọng nó sẽ dịu dàng và ngọt ngào như thế, để những khi em đi qua mùa thu, em biết em và anh có cùng một cảm giác.


II.

Đêm qua em mơ thấy anh. Anh mỉm cười với em. Và chúng mình hôn nhau. Bảy nụ hôn dài anh ạ. Anh rất gần em. Gần đến mức em tưởng chỉ cần mở mắt ra chạm tay một cái là giữ được anh ngay. Nhưng em biết có khóc bảy lần cũng không đổi được bảy nụ hôn bằng ánh sao anh tặng em, nên em đã mỉm cười với anh trong giấc mơ.


III.

Hôm qua em được tặng một cái ly uống nước màu ngọc bích. Anh vẫn biết em hay pha trà sữa uống vào những ngày trời nắng nhẹ mà. Em thích cảm giác cầm ly trà trên tay, ngẩn ngơ nhìn từng làn khói như mùa thu toả nắng. Em hay nghĩ, không biết anh có phải là gió không? Anh có phải là khói không? Vì từ khi không có anh, em bỗng yêu những thứ đó lạ lùng, như là em-yêu-anh. Như là em-yêu-anh.


IV.

Hôm nay lúc đang đi bộ xuyên qua đám đông để đến trạm xe, em tình cờ trông thấy ánh mắt anh trên gương mặt một người khác. Em đã không hớt hải chạy theo, em đã không sững người hóa đá. Em chỉ nghĩ, chắc là anh biết em nhớ anh quá, nên đã nhờ một ai đó thay anh cho em một chút tình yêu của anh. Em đã bước đến gặp người thanh niên ấy, mỉm cười "Anh có ánh mắt giống như người yêu tôi". Người thanh niên hơi ngỡ ngàng một chút, nhưng rồi anh ta đã cười với em anh à. Câu đầu tiên anh ta nói với em là "Đường ở đây nhiều bụi lắm, cô cẩn thận nhé, hình như có một vài hạt vừa bay vào mắt cô".


V.

Em vừa vẽ xong một bức tranh. Em đặt tên nó là "bảy nụ hôn dài". Em đã để nó vào hộp thư của chúng mình rồi, nên anh sẽ thấy nó ngay thôi. Em vẽ chúng mình hôn nhau dưới bầu trời sao. Có tất cả bảy ngôi sao. Em vẽ đi vẽ lại mãi mà không vẽ được gương mặt của anh. Em đã khóc vì bất lực. Em sợ em quên anh. Em sợ đến một ngày nào đó ngay cả trong mơ em cũng không được nhìn rõ mặt anh. Cuối cùng, em nhận ra em đã quen nhìn anh bằng tim. Nếu anh thấy không giống, không phải vì không-phải-anh, chỉ là vì anh-trong-tim-em.


VI.

Thì ra anh chàng hôm nọ ở gần nơi này anh ạ... Em thường chờ cùng trạm xe với anh ta mỗi lần đến gặp anh. Hôm nay anh ta nói với em "Hình như lâu lắm rồi cô không tiếp xúc với con người". Không hiểu sao tự nhiên em bật cười. Em vẫn gặp anh thường xuyên đó thôi. Việc anh rời khỏi thế giới này làm sao ngăn được việc anh là một con người vẹn nguyên nhất. Anh vẫn là Khương-của-em, vẫn là Khương thích khuấy cà phê cho em khi chúng mình ngồi bên vệ đường, vẫn là Khương trầm tĩnh đưa lưng che cho em khỏi ướt khi chúng mình đứng tránh mưa. Có những điều em hiểu, và anh chàng kia không hiểu. Có những điều mà từ khi yêu một người như anh, em tự nhiên được biết.

VII.

Đôi lúc em tự hỏi sao em không giống những người con gái khác khi mất đi người yêu. Sao em không khóc một lần cho chết lặng đi, để rồi tái sinh và thản nhiên yêu thương một ai đó khác. Sao em không nhìn cuộc sống bằng ánh mắt u ám , vì sự u ám một ngày nào đó cũng nhạt nhòa dần. Em chỉ đơn giản là yêu thương anh. Em chỉ đơn giản là cảm thấy cuộc sống của em vì anh mà dịu dàng buồn bã như mùa thu. Vì không oán hận, vì không đau đớn, mà tình yêu không thể phai nhạt.
...
...

Hộp thư đầy rồi anh à. Em lấy thư xếp thành thuyền thả trên dòng sông ở cạnh đây. Tuần sau em sẽ lại bắt đầu viết những lá thư mới. Hôm nay khi đứng ở bờ sông nhìn từng chiếc thuyền giấy dần dần trôi ra xa khỏi tầm tay em, nước mắt em rơi xuống hòa tan vào muôn ngàn giọt nước phía dưới. Em tự hỏi có phải ngàn ngàn triệu triệu năm trước, những dòng sông đều bắt đầu từ nước mắt của từng cô gái nhỏ xếp thuyền bằng những lá thư mang ánh sáng của bảy nụ hôn dài.



Nhiều mùa thu nữa đi qua.

Có phải những dòng sông bắt đầu bằng nước mắt đều chở theo bảy nụ hôn dài qua biên độ vô cùng của thời gian…

Ngay nang, va gio, va may... Doi Em Ve


Xa rồi một ánh mắt nhìn qua ô cửa,
Âm thầm quá tiếng nhịp chân vào đêm
Đã biết em xa xa anh thật rồi
Vẫn thấy thương em yêu em thật nhiều
Và anh muốn hôn bờ môi viền những giấc mơ

Đợi em về mang câu hát hòa chung nhịp tim say đắm
Bóng tối vây quanh lanh ngắt trong anh sẽ hóa ban mai sưởi ấm đôi ta
Đợi em về mang câu hát hòa chung lời ca say đắm
Tình yêu sẽ đầy như lúc xưa

Xa rồi một tia nắng hồng soi môi cười
Xa rồi nhé những vòng tay tròn êm
Đã biết em xa xa anh thật rồi
Vẫn thấy thương em yêu em thật nhiều
Và anh muốn hôn bờ môi viền những giấc mơ

Đợi em về mang câu hát hòa chung nhịp tim say đắm
Bóng tối vây quanh lanh ngắt trong anh sẽ hóa ban mai sưởi ấm đôi ta
Đợi em về mang câu hát hòa chung lời ca say đắm
Tình yêu sẽ đầy

Đợi em về theo tia nắng, đợi em về trong tay ấm
Sẽ hát run run che những lo âu, sẽ nói run run nghe tiếng tim sầu

Đợi em về trong câu hát hòa chung lời ca say đắm
Tình yêu sẽ về như lúc xưa
...

Nang len roi


Nang am len roi anh co ve khong?

Ve nghe binh minh cua minh trong suong som

Nghe nhanh ngoc lan truoc hien vua chom

Nghe tieng em cuoi

... khe goi ten anh

Anh co ve khong? Khoang troi ay rat xanh

Gio van xon xao nhung con duong adam mui hoa sua...

Nang ve tron o cua

Co nguoi doi cho

Co nguoi nho thuong...

Noi ay, anh con van vuong?

Nhung dem xua tham mo ngay doan tu

Ki niem chua kip cu

Nhung nhip thoi gian co xoa nhoa trong mat dau yeu?

...

Ve di anh

Nghe may gio phieu dieu

Ve di anh

Tay u ban tay am

Ve di anh

Mua dong sang that cham

Em se cung anh buoc tren tham la vang

Ve di anh

Ve voi em

Ve khong anh...

?

Nang len roi


Nang am len roi anh co ve khong?

Ve nghe binh minh cua minh trong suong som

Nghe nhanh ngoc lan truoc hien vua chom

Nghe tieng em cuoi

... khe goi ten anh

Anh co ve khong? Khoang troi ay rat xanh

Gio van xon xao nhung con duong adam mui hoa sua...

Nang ve tron o cua

Co nguoi doi cho

Co nguoi nho thuong...

Noi ay, anh con van vuong?

Nhung dem xua tham mo ngay doan tu

Ki niem chua kip cu

Nhung nhip thoi gian co xoa nhoa trong mat dau yeu?

...

Ve di anh

Nghe may gio phieu dieu

Ve di anh

Tay u ban tay am

Ve di anh

Mua dong sang that cham

Em se cung anh buoc tren tham la vang

Ve di anh

Ve voi em

Ve khong anh...

?

Nang len roi


Nang am len roi anh co ve khong?

Ve nghe binh minh cua minh trong suong som

Nghe nhanh ngoc lan truoc hien vua chom

Nghe tieng em cuoi

... khe goi ten anh

Anh co ve khong? Khoang troi ay rat xanh

Gio van xon xao nhung con duong adam mui hoa sua...

Nang ve tron o cua

Co nguoi doi cho

Co nguoi nho thuong...

Noi ay, anh con van vuong?

Nhung dem xua tham mo ngay doan tu

Ki niem chua kip cu

Nhung nhip thoi gian co xoa nhoa trong mat dau yeu?

...

Ve di anh

Nghe may gio phieu dieu

Ve di anh

Tay u ban tay am

Ve di anh

Mua dong sang that cham

Em se cung anh buoc tren tham la vang

Ve di anh

Ve voi em

Ve khong anh...

?

Monday, 28 August 2006

Tuyet roi mua he


Em bước theo những dấu chân của anh một cách thích thú.Con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng xóa, em yêu những bông hoa tuyết .....Em chẳng biết anh là ai nhưng lúc đó, anh là người duy nhất đi cùng em trên con đường nhỏ vắng lặng trong buổi sáng lạnh lẽo ấy.E chậm dãi bước đi, xách hộp đàn mà lòng k chút cảm xúc.Em vốn là người ít nói, ít nói đến mức ở trường chẳng có ai muốn kết thân với một đứa tính tình trầm lặng như em.Em cứ ngỡ chỉ có mình e cô đơn trên con đg nhỏ ấy,chỉ có những cơn gió lạnh trêu ngươi,bao trùm hình hài quá nhỏ bé của e nhưng rồi những dấu chân anh đã khiến em phải để ý. Những dấu giày to, in xuống nền tuyết tạo nên những cảm xúc khó tả trong e.Đột nhiên e muốn được bước theo những dấu chân anh.Cứ thế, anh cứ bước đi, còn e lại đặt đôi bàn chân nhỏ bé của mình, bước theo.....
E thích thú khi thấy bàn chân mình lọt thỏm trong những dấu chân to dài của anh, e có cái cảm giác được bao bọc, bảo vệ.Cảm thấy ấm áp như thể những dấu giày trên tuyết của anh còn tỏa hơi ấm.Một cảm giác thật lạ, lạ lắm......E, một cô gái 20 tuổi, cái tuổi mà những người con gái khác cùng trang lứa đang tràn đầy sức sống, với bao ước mơ và lý tưởng.Nhưng e thì k đc như vậy, tâm hồn e như đã chết lặng từ lâu, như chất chứa biết bao u sầu, e chỉ như một bông hoa tuyết khẽ rơi xuống,vương trên tóc, trên mũ hay trên người ai đó, chỉ một thoáng chốc rồi nhẹ nhàng nhanh chóng tan đi, k dấu vết vì chẳng có ai muốn giữ những bông tuyết đó trên người cả.Có lẽ đó là lý do khiến e yêu những bông hoa tuyết lạnh lẽo mà trong trắng tinh khôi.
Cứ thế, e cảm nhận sự thích thú khi đươc đặt lên những dấu chân anh để lại.E khẽ bật cười, nụ cười mà lâu lắm rồi k xuất hiện trên khuôn mặt u uất của e, nhưng chính bản thân e cũng k nhận ra rằng mình đang cười một nụ cười như thế cho đến khi..........anh quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy một cô bé đang bước theo mình, đang lọt thỏm đôi chân nhỏ trong dấu giày trên tuyết của mình.Anh còn ngạc nhiên hơn khi cô bé ấy đang cười, nụ cười thật tươi tắn trong thời tiết lạnh lẽo này.Anh khẽ bật cười theo.......E ngại ngùng khi nhận ra rằng anh đã phát hiện e đi theo anh, e cũng ngượng khi e đang cười một cách ngô nghê đến thế, e cứ đứng đó, trong dấu chân anh, bắt gặp ánh mắt và nụ cười thân thiện của a, e khẽ quay đi, bối rối ngượng ngùng.
Anh biết e xấu hổ vì má e đang ửng đỏ, k phải cái đỏ của tiết trời lạnh giá tạo nên mà là đỏ bừng của sự hồi hộp,bối rối.Anh cứ tiếp tục bước đi, hình như cố đi chậm hơn để e theo kịp những dấu chân anh để lại.Nhưng con đg nhỏ đã có khúc ngoặt, anh khẽ chần chừ, rồi bước vào khúc ngoặt đó, em hụt hẫng........Vì e k đi vào đó, e phải đi thẳng, nhà cô dạy nhạc ở phía trước kia rồi.E muốn đuổi theo anh, muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác được bao bọc, bảo vệ mỗi khi in dấu giầy của e trong dấu giầy của anh, nhưng e k thể..........
E đến học đàn nhưng tâm trí e k thể tập trung, tiếng đàn nghe sao mà khó chịu đến thế.Nó k có đc sự thanh thoát hay trầm ấm, nó như tiêng phát ra trong tâm tưởng e, tiếc nuối, buồn nản, day dứt, khốn khổ.Điều đó khiến khuôn mặt e thêm u uất hơn nữa.E biết mình k có năng khiếu âm nhạc nhưng e vẫn thích học, e vẫn cố theo đuổi vì đây là điều duy nhất e muốn làm riêng cho mình chứ k phải vì ai khác.
Lê những bước chân buồn nản trên con đg nhỏ đi về, mắt e cứ ngóng chờ bóng dáng a, mong rằng a sẽ đang đi phía trước e nhưng k thấy........E thất vọng, bước đi trong nỗi chán chường và thấy buốt giá, tay e lạnh cóng, m
ặt e tê dại, toàn thân e run lên trước những cơn gió đông lạnh lùng.E khẽ nâng hộp đàn lên để chắn bớt gió, nhưng k thể thấy ấm áp hơn, gió vẫn vô tình luồn vào cắt da cắt thịt e.Bỗng nhiên, một giọng nói cất lên, phá tan không gian lẻ loi trong e:
-"E học violin ah?" Anh cất tiếng hỏi.
E quá đỗi bất ngờ, lần đầu tiên e nhìn rõ khuôn mặt a đến thế, lần đầu tiên e đc nghe giọng nói ấm áp của a khiến e ngộp thở trong niềm vui sướng và những cảm xúc khó tả lẫn lộn.E cứ đứng đó, nhìn a, k thể cất tiếng trả lời.Có lẽ a thấy e ngốc lắm, kì lạ lắm, e đã nghĩ chắc a sẽ rất giận vì khuôn mặt e vẫn lạnh lùng vô cảm xúc mặc dù lòng e lại rộn ràng hạnh phúc, tim e đang đập rộn lên trong lồng ngực.E đã nghĩ a sẽ để mặc e đó, bước đi k muốn hỏi han thêm gì nữa nhưng k, a mỉm cười, nụ cười thân thiện mà e đã từng thấy trước đó.A cố ý k đi song song với e mà vượt lên trước 1 đoạn, để e lại có thể bước theo dấu chân a.A biết e thích như vậy, cứ thế người đi trc, kẻ đi sau, bước đi trên con dg nho?, để lại 2 dấu giày lồng trong nhau trên nền tuyết trắng.Có a phía trước, e k còn thấy lạnh nữa, lưng a đã chắn những đợt gió cho e, a lặp lại câu hỏi:"e học violin ah?"
Lần này, e đã giữ đc bình tĩnh,"vâng" e trả lời.Chắc hẳn a thấy e vô vị , nhạt nhẽo lắm, e thầm trách mình.Nhưng a vẫn cố khơi chuyện ra hỏi e, nhưng đáp lại a luôn là những câu kiệm lời buồn tẻ "vâng", "dạ", "k", e luôn nói những từ cụt lủn và ngắn gọn, a là ng hỏi và e trả lời ngắn nhất, cụt nhất có thể, k có sự ngược lại, chỉ có 1 chiều đó thôi.A-hỏi, e-trả lời, a-bước, e-đặt chân lên theo.
Cứ thế 2 con người, 1 cao lớn, 1 nhỏ bé, 1 khuôn mặt ấm áp, tươi vui và 1 khuôn mặt u uất lạnh lùng lững thững bước đi......cảnh vật 2 bên heo hút, vắng lặng........

Tuyet roi mua he


Em bước theo những dấu chân của anh một cách thích thú.Con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng xóa, em yêu những bông hoa tuyết .....Em chẳng biết anh là ai nhưng lúc đó, anh là người duy nhất đi cùng em trên con đường nhỏ vắng lặng trong buổi sáng lạnh lẽo ấy.E chậm dãi bước đi, xách hộp đàn mà lòng k chút cảm xúc.Em vốn là người ít nói, ít nói đến mức ở trường chẳng có ai muốn kết thân với một đứa tính tình trầm lặng như em.Em cứ ngỡ chỉ có mình e cô đơn trên con đg nhỏ ấy,chỉ có những cơn gió lạnh trêu ngươi,bao trùm hình hài quá nhỏ bé của e nhưng rồi những dấu chân anh đã khiến em phải để ý. Những dấu giày to, in xuống nền tuyết tạo nên những cảm xúc khó tả trong e.Đột nhiên e muốn được bước theo những dấu chân anh.Cứ thế, anh cứ bước đi, còn e lại đặt đôi bàn chân nhỏ bé của mình, bước theo.....
E thích thú khi thấy bàn chân mình lọt thỏm trong những dấu chân to dài của anh, e có cái cảm giác được bao bọc, bảo vệ.Cảm thấy ấm áp như thể những dấu giày trên tuyết của anh còn tỏa hơi ấm.Một cảm giác thật lạ, lạ lắm......E, một cô gái 20 tuổi, cái tuổi mà những người con gái khác cùng trang lứa đang tràn đầy sức sống, với bao ước mơ và lý tưởng.Nhưng e thì k đc như vậy, tâm hồn e như đã chết lặng từ lâu, như chất chứa biết bao u sầu, e chỉ như một bông hoa tuyết khẽ rơi xuống,vương trên tóc, trên mũ hay trên người ai đó, chỉ một thoáng chốc rồi nhẹ nhàng nhanh chóng tan đi, k dấu vết vì chẳng có ai muốn giữ những bông tuyết đó trên người cả.Có lẽ đó là lý do khiến e yêu những bông hoa tuyết lạnh lẽo mà trong trắng tinh khôi.
Cứ thế, e cảm nhận sự thích thú khi đươc đặt lên những dấu chân anh để lại.E khẽ bật cười, nụ cười mà lâu lắm rồi k xuất hiện trên khuôn mặt u uất của e, nhưng chính bản thân e cũng k nhận ra rằng mình đang cười một nụ cười như thế cho đến khi..........anh quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy một cô bé đang bước theo mình, đang lọt thỏm đôi chân nhỏ trong dấu giày trên tuyết của mình.Anh còn ngạc nhiên hơn khi cô bé ấy đang cười, nụ cười thật tươi tắn trong thời tiết lạnh lẽo này.Anh khẽ bật cười theo.......E ngại ngùng khi nhận ra rằng anh đã phát hiện e đi theo anh, e cũng ngượng khi e đang cười một cách ngô nghê đến thế, e cứ đứng đó, trong dấu chân anh, bắt gặp ánh mắt và nụ cười thân thiện của a, e khẽ quay đi, bối rối ngượng ngùng.
Anh biết e xấu hổ vì má e đang ửng đỏ, k phải cái đỏ của tiết trời lạnh giá tạo nên mà là đỏ bừng của sự hồi hộp,bối rối.Anh cứ tiếp tục bước đi, hình như cố đi chậm hơn để e theo kịp những dấu chân anh để lại.Nhưng con đg nhỏ đã có khúc ngoặt, anh khẽ chần chừ, rồi bước vào khúc ngoặt đó, em hụt hẫng........Vì e k đi vào đó, e phải đi thẳng, nhà cô dạy nhạc ở phía trước kia rồi.E muốn đuổi theo anh, muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác được bao bọc, bảo vệ mỗi khi in dấu giầy của e trong dấu giầy của anh, nhưng e k thể..........
E đến học đàn nhưng tâm trí e k thể tập trung, tiếng đàn nghe sao mà khó chịu đến thế.Nó k có đc sự thanh thoát hay trầm ấm, nó như tiêng phát ra trong tâm tưởng e, tiếc nuối, buồn nản, day dứt, khốn khổ.Điều đó khiến khuôn mặt e thêm u uất hơn nữa.E biết mình k có năng khiếu âm nhạc nhưng e vẫn thích học, e vẫn cố theo đuổi vì đây là điều duy nhất e muốn làm riêng cho mình chứ k phải vì ai khác.
Lê những bước chân buồn nản trên con đg nhỏ đi về, mắt e cứ ngóng chờ bóng dáng a, mong rằng a sẽ đang đi phía trước e nhưng k thấy........E thất vọng, bước đi trong nỗi chán chường và thấy buốt giá, tay e lạnh cóng, m
ặt e tê dại, toàn thân e run lên trước những cơn gió đông lạnh lùng.E khẽ nâng hộp đàn lên để chắn bớt gió, nhưng k thể thấy ấm áp hơn, gió vẫn vô tình luồn vào cắt da cắt thịt e.Bỗng nhiên, một giọng nói cất lên, phá tan không gian lẻ loi trong e:
-"E học violin ah?" Anh cất tiếng hỏi.
E quá đỗi bất ngờ, lần đầu tiên e nhìn rõ khuôn mặt a đến thế, lần đầu tiên e đc nghe giọng nói ấm áp của a khiến e ngộp thở trong niềm vui sướng và những cảm xúc khó tả lẫn lộn.E cứ đứng đó, nhìn a, k thể cất tiếng trả lời.Có lẽ a thấy e ngốc lắm, kì lạ lắm, e đã nghĩ chắc a sẽ rất giận vì khuôn mặt e vẫn lạnh lùng vô cảm xúc mặc dù lòng e lại rộn ràng hạnh phúc, tim e đang đập rộn lên trong lồng ngực.E đã nghĩ a sẽ để mặc e đó, bước đi k muốn hỏi han thêm gì nữa nhưng k, a mỉm cười, nụ cười thân thiện mà e đã từng thấy trước đó.A cố ý k đi song song với e mà vượt lên trước 1 đoạn, để e lại có thể bước theo dấu chân a.A biết e thích như vậy, cứ thế người đi trc, kẻ đi sau, bước đi trên con dg nho?, để lại 2 dấu giày lồng trong nhau trên nền tuyết trắng.Có a phía trước, e k còn thấy lạnh nữa, lưng a đã chắn những đợt gió cho e, a lặp lại câu hỏi:"e học violin ah?"
Lần này, e đã giữ đc bình tĩnh,"vâng" e trả lời.Chắc hẳn a thấy e vô vị , nhạt nhẽo lắm, e thầm trách mình.Nhưng a vẫn cố khơi chuyện ra hỏi e, nhưng đáp lại a luôn là những câu kiệm lời buồn tẻ "vâng", "dạ", "k", e luôn nói những từ cụt lủn và ngắn gọn, a là ng hỏi và e trả lời ngắn nhất, cụt nhất có thể, k có sự ngược lại, chỉ có 1 chiều đó thôi.A-hỏi, e-trả lời, a-bước, e-đặt chân lên theo.
Cứ thế 2 con người, 1 cao lớn, 1 nhỏ bé, 1 khuôn mặt ấm áp, tươi vui và 1 khuôn mặt u uất lạnh lùng lững thững bước đi......cảnh vật 2 bên heo hút, vắng lặng........

Tuyet roi mua he


Em bước theo những dấu chân của anh một cách thích thú.Con đường nhỏ phủ đầy tuyết trắng xóa, em yêu những bông hoa tuyết .....Em chẳng biết anh là ai nhưng lúc đó, anh là người duy nhất đi cùng em trên con đường nhỏ vắng lặng trong buổi sáng lạnh lẽo ấy.E chậm dãi bước đi, xách hộp đàn mà lòng k chút cảm xúc.Em vốn là người ít nói, ít nói đến mức ở trường chẳng có ai muốn kết thân với một đứa tính tình trầm lặng như em.Em cứ ngỡ chỉ có mình e cô đơn trên con đg nhỏ ấy,chỉ có những cơn gió lạnh trêu ngươi,bao trùm hình hài quá nhỏ bé của e nhưng rồi những dấu chân anh đã khiến em phải để ý. Những dấu giày to, in xuống nền tuyết tạo nên những cảm xúc khó tả trong e.Đột nhiên e muốn được bước theo những dấu chân anh.Cứ thế, anh cứ bước đi, còn e lại đặt đôi bàn chân nhỏ bé của mình, bước theo.....
E thích thú khi thấy bàn chân mình lọt thỏm trong những dấu chân to dài của anh, e có cái cảm giác được bao bọc, bảo vệ.Cảm thấy ấm áp như thể những dấu giày trên tuyết của anh còn tỏa hơi ấm.Một cảm giác thật lạ, lạ lắm......E, một cô gái 20 tuổi, cái tuổi mà những người con gái khác cùng trang lứa đang tràn đầy sức sống, với bao ước mơ và lý tưởng.Nhưng e thì k đc như vậy, tâm hồn e như đã chết lặng từ lâu, như chất chứa biết bao u sầu, e chỉ như một bông hoa tuyết khẽ rơi xuống,vương trên tóc, trên mũ hay trên người ai đó, chỉ một thoáng chốc rồi nhẹ nhàng nhanh chóng tan đi, k dấu vết vì chẳng có ai muốn giữ những bông tuyết đó trên người cả.Có lẽ đó là lý do khiến e yêu những bông hoa tuyết lạnh lẽo mà trong trắng tinh khôi.
Cứ thế, e cảm nhận sự thích thú khi đươc đặt lên những dấu chân anh để lại.E khẽ bật cười, nụ cười mà lâu lắm rồi k xuất hiện trên khuôn mặt u uất của e, nhưng chính bản thân e cũng k nhận ra rằng mình đang cười một nụ cười như thế cho đến khi..........anh quay lại nhìn, ngạc nhiên khi thấy một cô bé đang bước theo mình, đang lọt thỏm đôi chân nhỏ trong dấu giày trên tuyết của mình.Anh còn ngạc nhiên hơn khi cô bé ấy đang cười, nụ cười thật tươi tắn trong thời tiết lạnh lẽo này.Anh khẽ bật cười theo.......E ngại ngùng khi nhận ra rằng anh đã phát hiện e đi theo anh, e cũng ngượng khi e đang cười một cách ngô nghê đến thế, e cứ đứng đó, trong dấu chân anh, bắt gặp ánh mắt và nụ cười thân thiện của a, e khẽ quay đi, bối rối ngượng ngùng.
Anh biết e xấu hổ vì má e đang ửng đỏ, k phải cái đỏ của tiết trời lạnh giá tạo nên mà là đỏ bừng của sự hồi hộp,bối rối.Anh cứ tiếp tục bước đi, hình như cố đi chậm hơn để e theo kịp những dấu chân anh để lại.Nhưng con đg nhỏ đã có khúc ngoặt, anh khẽ chần chừ, rồi bước vào khúc ngoặt đó, em hụt hẫng........Vì e k đi vào đó, e phải đi thẳng, nhà cô dạy nhạc ở phía trước kia rồi.E muốn đuổi theo anh, muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác được bao bọc, bảo vệ mỗi khi in dấu giầy của e trong dấu giầy của anh, nhưng e k thể..........
E đến học đàn nhưng tâm trí e k thể tập trung, tiếng đàn nghe sao mà khó chịu đến thế.Nó k có đc sự thanh thoát hay trầm ấm, nó như tiêng phát ra trong tâm tưởng e, tiếc nuối, buồn nản, day dứt, khốn khổ.Điều đó khiến khuôn mặt e thêm u uất hơn nữa.E biết mình k có năng khiếu âm nhạc nhưng e vẫn thích học, e vẫn cố theo đuổi vì đây là điều duy nhất e muốn làm riêng cho mình chứ k phải vì ai khác.
Lê những bước chân buồn nản trên con đg nhỏ đi về, mắt e cứ ngóng chờ bóng dáng a, mong rằng a sẽ đang đi phía trước e nhưng k thấy........E thất vọng, bước đi trong nỗi chán chường và thấy buốt giá, tay e lạnh cóng, m
ặt e tê dại, toàn thân e run lên trước những cơn gió đông lạnh lùng.E khẽ nâng hộp đàn lên để chắn bớt gió, nhưng k thể thấy ấm áp hơn, gió vẫn vô tình luồn vào cắt da cắt thịt e.Bỗng nhiên, một giọng nói cất lên, phá tan không gian lẻ loi trong e:
-"E học violin ah?" Anh cất tiếng hỏi.
E quá đỗi bất ngờ, lần đầu tiên e nhìn rõ khuôn mặt a đến thế, lần đầu tiên e đc nghe giọng nói ấm áp của a khiến e ngộp thở trong niềm vui sướng và những cảm xúc khó tả lẫn lộn.E cứ đứng đó, nhìn a, k thể cất tiếng trả lời.Có lẽ a thấy e ngốc lắm, kì lạ lắm, e đã nghĩ chắc a sẽ rất giận vì khuôn mặt e vẫn lạnh lùng vô cảm xúc mặc dù lòng e lại rộn ràng hạnh phúc, tim e đang đập rộn lên trong lồng ngực.E đã nghĩ a sẽ để mặc e đó, bước đi k muốn hỏi han thêm gì nữa nhưng k, a mỉm cười, nụ cười thân thiện mà e đã từng thấy trước đó.A cố ý k đi song song với e mà vượt lên trước 1 đoạn, để e lại có thể bước theo dấu chân a.A biết e thích như vậy, cứ thế người đi trc, kẻ đi sau, bước đi trên con dg nho?, để lại 2 dấu giày lồng trong nhau trên nền tuyết trắng.Có a phía trước, e k còn thấy lạnh nữa, lưng a đã chắn những đợt gió cho e, a lặp lại câu hỏi:"e học violin ah?"
Lần này, e đã giữ đc bình tĩnh,"vâng" e trả lời.Chắc hẳn a thấy e vô vị , nhạt nhẽo lắm, e thầm trách mình.Nhưng a vẫn cố khơi chuyện ra hỏi e, nhưng đáp lại a luôn là những câu kiệm lời buồn tẻ "vâng", "dạ", "k", e luôn nói những từ cụt lủn và ngắn gọn, a là ng hỏi và e trả lời ngắn nhất, cụt nhất có thể, k có sự ngược lại, chỉ có 1 chiều đó thôi.A-hỏi, e-trả lời, a-bước, e-đặt chân lên theo.
Cứ thế 2 con người, 1 cao lớn, 1 nhỏ bé, 1 khuôn mặt ấm áp, tươi vui và 1 khuôn mặt u uất lạnh lùng lững thững bước đi......cảnh vật 2 bên heo hút, vắng lặng........

Bye! Bye!


Thang Vu ham no vua den lay miu ve roi. Chan qua! The la bay gio chang con Beo o nha de choi nua. Ti nua Huyen beo ve the nao cung noi la! "Cai thang ham ay den lay meo ve roi a?!" Hi` hi`, thinh thoang se len nha no de choi vay!

Bye! Bye!


Thang Vu ham no vua den lay miu ve roi. Chan qua! The la bay gio chang con Beo o nha de choi nua. Ti nua Huyen beo ve the nao cung noi la! "Cai thang ham ay den lay meo ve roi a?!" Hi` hi`, thinh thoang se len nha no de choi vay!

Bye! Bye!


Thang Vu ham no vua den lay miu ve roi. Chan qua! The la bay gio chang con Beo o nha de choi nua. Ti nua Huyen beo ve the nao cung noi la! "Cai thang ham ay den lay meo ve roi a?!" Hi` hi`, thinh thoang se len nha no de choi vay!

Sunday, 27 August 2006

Mot ngay khong nhin thay mat troi


Đêm đã tràn xuống khắp những con đường trong thành phố. Đã nghĩ giá như bây giờ trời lại đổ ào một trận mưa như hồi tối thì thích biết mấy. Vừa nghĩ dứt khỏi đầu, ào...ào...ào. Mưa thật. Hoá ra, chỉ có mỗi ông trời hiểu mình. Bỗng dưng thích cái cảm giác đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn ra phía đèn đường, nhìn những giọt mưa đan chéo vào nhau, cảm nhận gió và mùi không khí âm ẩm lan toả vào không gian... Không biết giờ này, từ một cửa sổ của một căn phòng khác...
Bỗng dưng muốn type thật nhiều nhưng có cái gì cứ như chặn ngang, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả. Bỗng dưng muốn ngồi thu lu trong lòng bố như ngày con bé, hoặc mặc một chiếc váy rồi đứng lên giường hát cho bố mẹ nghe bài hát vừa được học ở trường. Bỗng dưng muốn ngồi đằng sau xe đạp của mẹ mà sờ nắn những cái cúc áo bé xíu. Bỗng dưng muốn gọi một tiếng "anh", muốn nghe giọng chỉ để cho đỡ nhớ nhưng không nhớ nổi mình đã cầm ống nghe lên và đặt xuống bao nhiêu lần trong buổi tối hôm nay.

Bỗng dưng, lộn xộn...
Cả ngày quanh quẩn ở nhà. Mỗi lần nhìn thấy quyển nhật kí của bố viết cách đây hơn 20 năm, thấy lòng mình như có ai cứa vào từng vết một. Cái ngày xưa sao mà khổ đến thế. Bố đi học mà không có chỗ ở, đêm đại hàn phải vác xe lên tầng thượng kí túc xá, chui vào trong bao tải, chỉ là để nằm xuống chứ nào ai ngủ được. Mẹ đi chợ bán sắn, bao nhiêu mong chờ dồn vào những đồng hào lẻ hiếm hoi ấy mà ai ngờ về đến nơi mới biết, nó đã bay mất từ bao giờ. Rồi lại chợt nhớ về một buổi chiều mà suốt đời không bao giờ quên được. Dưới hiên nhà, ngay bên cạnh tấm màn mưa lướt thướt nhỏ xuống từ mái ngói, bố và mẹ ngồi loay hoay bên chiếc chậu con. Trong chậu nước có thả miếng xà phòng. Có bong bóng xà phòng nào bay lên mắt mẹ không, mà sao mẹ khóc...Bố mẹ đang tháo nhẫn cưới khỏi tay, 2 chiếc nhẫn mới được 1 chỉ vàng. Càng nghĩ càng thấy mình giống như một kẻ ăn hại, từng này rồi vẫn còn ăn bám bố mẹ từng tí một, đâu biết gì đến những cái cực khổ của ngày xưa để mà trải nghiệm, để mà phấn đấu. Thương bố, thương mẹ...
Buổi tối trời mưa. Tự dưng đùng đùng lao ra khỏi nhà, mẹ gọi với theo bắt mang ô. Tay cầm ô nhưng ko muốn mở ra, cái đầu nóng quá, muốn cho nó giảm nhiệt đi. Người ta đi xuôi thì mình đi ngược, người ta chạy cho nhanh thì mình lê từng bước. Xem một vài cái pic, xem rồi lại thấy hối hận vì mình đã xem nó.Chính xác là trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào nhỉ. Trống rỗng? Bất ổn? Lo lắng? Mệt mỏi? Căng thẳng? Chẳng biết nữa, chỉ thấy mưa đang ngấm dần vào da thịt, chỉ thấy bàn tay và khuôn mặt đã lạnh cóng mà cái đầu thì vẫn nóng như thế. Đưa tay gạt bớt nước trên mặt mình mà không rõ là do nước mắt hay nước mưa. Khóc à? Có cái gì mà khóc, đã tự nhủ bao nhiêu lần rồi mà, đừng có dễ khóc như thế, khóc rồi thì sao, làm gì có ai ở đây ôm lấy mình mà cứ khóc. Lại nhớ đến những bức ảnh, làm gì để loại ra khỏi đầu mình những ám ảnh ấy. Không biết nên tin vào cái gì nữa. Có những người sợ hiểu lầm mà vẫn làm những chuyện khiến cho nguời ta không thể yên lòng.Thương mình, thương cho cái dáng liêu xiêu liêu xiêu đi trong trời mưa...Thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Thấy hình như quyết định của mình đã sai. Rồi lại đi, lại nghĩ...và lại thương...
Vô tình xem được một bức ảnh về biển. Lại là bầu trời, lại là biển xanh, lại là cát vàng. Thấy nhớ anh đến nhũn người. Cuộc đời một con người là dài hay ngắn? Liệu có lúc nào đủ thời gian cho một vài phút bâng quơ nghĩ về những thứ tạo nên hạnh phúc cho dù giản đơn. Thấy mình như đang dần rời xa kỉ niệm. Ngẫm ngợi chi cho nhiều để khi nghe những giọt mưa đập lộp bộp vào cửa kính mới chợt bàng hoàng. Càng cố thu mình lại , thì càng nhận ra mình không thể chạy trốn. Ám ảnh thật sự hay chỉ là dối lòng? Khi mà cuộc đời vẫn cứ trôi mà ta cứ dường như muốn an phận với những thứ đã trở thành cũ kĩ. Một tình yêu cũ, một nỗi buồn cũ, một ước mơ cũ...Nhưng vẫn biết nhớ thì khổ mà quên thì chẳng dễ. Trách móc thì đơn giản mà tha thứ mới thật là nặng lòng. Đã có lúc nghĩ tình yêu không còn được rộn rã mà xen vào một chút đắn đo...Đã có lúc nghĩ mình tưởng lầm...Suy nghĩ mãi, đắn đo mãi rồi mới thấy mình đã yêu thật. Thương anh vô cùng...
Liệu có phải chỉ những gì đi lướt qua ta mới là hạnh phúc???
Ừ nhỉ, cơn mưa ngoài kia cũng sắp tạnh rồi, trên đời làm gì có cơn mưa nào kéo dài được mãi

Mot ngay khong nhin thay mat troi


Đêm đã tràn xuống khắp những con đường trong thành phố. Đã nghĩ giá như bây giờ trời lại đổ ào một trận mưa như hồi tối thì thích biết mấy. Vừa nghĩ dứt khỏi đầu, ào...ào...ào. Mưa thật. Hoá ra, chỉ có mỗi ông trời hiểu mình. Bỗng dưng thích cái cảm giác đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn ra phía đèn đường, nhìn những giọt mưa đan chéo vào nhau, cảm nhận gió và mùi không khí âm ẩm lan toả vào không gian... Không biết giờ này, từ một cửa sổ của một căn phòng khác...
Bỗng dưng muốn type thật nhiều nhưng có cái gì cứ như chặn ngang, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả. Bỗng dưng muốn ngồi thu lu trong lòng bố như ngày con bé, hoặc mặc một chiếc váy rồi đứng lên giường hát cho bố mẹ nghe bài hát vừa được học ở trường. Bỗng dưng muốn ngồi đằng sau xe đạp của mẹ mà sờ nắn những cái cúc áo bé xíu. Bỗng dưng muốn gọi một tiếng "anh", muốn nghe giọng chỉ để cho đỡ nhớ nhưng không nhớ nổi mình đã cầm ống nghe lên và đặt xuống bao nhiêu lần trong buổi tối hôm nay.

Bỗng dưng, lộn xộn...
Cả ngày quanh quẩn ở nhà. Mỗi lần nhìn thấy quyển nhật kí của bố viết cách đây hơn 20 năm, thấy lòng mình như có ai cứa vào từng vết một. Cái ngày xưa sao mà khổ đến thế. Bố đi học mà không có chỗ ở, đêm đại hàn phải vác xe lên tầng thượng kí túc xá, chui vào trong bao tải, chỉ là để nằm xuống chứ nào ai ngủ được. Mẹ đi chợ bán sắn, bao nhiêu mong chờ dồn vào những đồng hào lẻ hiếm hoi ấy mà ai ngờ về đến nơi mới biết, nó đã bay mất từ bao giờ. Rồi lại chợt nhớ về một buổi chiều mà suốt đời không bao giờ quên được. Dưới hiên nhà, ngay bên cạnh tấm màn mưa lướt thướt nhỏ xuống từ mái ngói, bố và mẹ ngồi loay hoay bên chiếc chậu con. Trong chậu nước có thả miếng xà phòng. Có bong bóng xà phòng nào bay lên mắt mẹ không, mà sao mẹ khóc...Bố mẹ đang tháo nhẫn cưới khỏi tay, 2 chiếc nhẫn mới được 1 chỉ vàng. Càng nghĩ càng thấy mình giống như một kẻ ăn hại, từng này rồi vẫn còn ăn bám bố mẹ từng tí một, đâu biết gì đến những cái cực khổ của ngày xưa để mà trải nghiệm, để mà phấn đấu. Thương bố, thương mẹ...
Buổi tối trời mưa. Tự dưng đùng đùng lao ra khỏi nhà, mẹ gọi với theo bắt mang ô. Tay cầm ô nhưng ko muốn mở ra, cái đầu nóng quá, muốn cho nó giảm nhiệt đi. Người ta đi xuôi thì mình đi ngược, người ta chạy cho nhanh thì mình lê từng bước. Xem một vài cái pic, xem rồi lại thấy hối hận vì mình đã xem nó.Chính xác là trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào nhỉ. Trống rỗng? Bất ổn? Lo lắng? Mệt mỏi? Căng thẳng? Chẳng biết nữa, chỉ thấy mưa đang ngấm dần vào da thịt, chỉ thấy bàn tay và khuôn mặt đã lạnh cóng mà cái đầu thì vẫn nóng như thế. Đưa tay gạt bớt nước trên mặt mình mà không rõ là do nước mắt hay nước mưa. Khóc à? Có cái gì mà khóc, đã tự nhủ bao nhiêu lần rồi mà, đừng có dễ khóc như thế, khóc rồi thì sao, làm gì có ai ở đây ôm lấy mình mà cứ khóc. Lại nhớ đến những bức ảnh, làm gì để loại ra khỏi đầu mình những ám ảnh ấy. Không biết nên tin vào cái gì nữa. Có những người sợ hiểu lầm mà vẫn làm những chuyện khiến cho nguời ta không thể yên lòng.Thương mình, thương cho cái dáng liêu xiêu liêu xiêu đi trong trời mưa...Thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Thấy hình như quyết định của mình đã sai. Rồi lại đi, lại nghĩ...và lại thương...
Vô tình xem được một bức ảnh về biển. Lại là bầu trời, lại là biển xanh, lại là cát vàng. Thấy nhớ anh đến nhũn người. Cuộc đời một con người là dài hay ngắn? Liệu có lúc nào đủ thời gian cho một vài phút bâng quơ nghĩ về những thứ tạo nên hạnh phúc cho dù giản đơn. Thấy mình như đang dần rời xa kỉ niệm. Ngẫm ngợi chi cho nhiều để khi nghe những giọt mưa đập lộp bộp vào cửa kính mới chợt bàng hoàng. Càng cố thu mình lại , thì càng nhận ra mình không thể chạy trốn. Ám ảnh thật sự hay chỉ là dối lòng? Khi mà cuộc đời vẫn cứ trôi mà ta cứ dường như muốn an phận với những thứ đã trở thành cũ kĩ. Một tình yêu cũ, một nỗi buồn cũ, một ước mơ cũ...Nhưng vẫn biết nhớ thì khổ mà quên thì chẳng dễ. Trách móc thì đơn giản mà tha thứ mới thật là nặng lòng. Đã có lúc nghĩ tình yêu không còn được rộn rã mà xen vào một chút đắn đo...Đã có lúc nghĩ mình tưởng lầm...Suy nghĩ mãi, đắn đo mãi rồi mới thấy mình đã yêu thật. Thương anh vô cùng...
Liệu có phải chỉ những gì đi lướt qua ta mới là hạnh phúc???
Ừ nhỉ, cơn mưa ngoài kia cũng sắp tạnh rồi, trên đời làm gì có cơn mưa nào kéo dài được mãi

Mot ngay khong nhin thay mat troi


Đêm đã tràn xuống khắp những con đường trong thành phố. Đã nghĩ giá như bây giờ trời lại đổ ào một trận mưa như hồi tối thì thích biết mấy. Vừa nghĩ dứt khỏi đầu, ào...ào...ào. Mưa thật. Hoá ra, chỉ có mỗi ông trời hiểu mình. Bỗng dưng thích cái cảm giác đứng ở cửa sổ phòng mình nhìn ra phía đèn đường, nhìn những giọt mưa đan chéo vào nhau, cảm nhận gió và mùi không khí âm ẩm lan toả vào không gian... Không biết giờ này, từ một cửa sổ của một căn phòng khác...
Bỗng dưng muốn type thật nhiều nhưng có cái gì cứ như chặn ngang, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cả. Bỗng dưng muốn ngồi thu lu trong lòng bố như ngày con bé, hoặc mặc một chiếc váy rồi đứng lên giường hát cho bố mẹ nghe bài hát vừa được học ở trường. Bỗng dưng muốn ngồi đằng sau xe đạp của mẹ mà sờ nắn những cái cúc áo bé xíu. Bỗng dưng muốn gọi một tiếng "anh", muốn nghe giọng chỉ để cho đỡ nhớ nhưng không nhớ nổi mình đã cầm ống nghe lên và đặt xuống bao nhiêu lần trong buổi tối hôm nay.

Bỗng dưng, lộn xộn...
Cả ngày quanh quẩn ở nhà. Mỗi lần nhìn thấy quyển nhật kí của bố viết cách đây hơn 20 năm, thấy lòng mình như có ai cứa vào từng vết một. Cái ngày xưa sao mà khổ đến thế. Bố đi học mà không có chỗ ở, đêm đại hàn phải vác xe lên tầng thượng kí túc xá, chui vào trong bao tải, chỉ là để nằm xuống chứ nào ai ngủ được. Mẹ đi chợ bán sắn, bao nhiêu mong chờ dồn vào những đồng hào lẻ hiếm hoi ấy mà ai ngờ về đến nơi mới biết, nó đã bay mất từ bao giờ. Rồi lại chợt nhớ về một buổi chiều mà suốt đời không bao giờ quên được. Dưới hiên nhà, ngay bên cạnh tấm màn mưa lướt thướt nhỏ xuống từ mái ngói, bố và mẹ ngồi loay hoay bên chiếc chậu con. Trong chậu nước có thả miếng xà phòng. Có bong bóng xà phòng nào bay lên mắt mẹ không, mà sao mẹ khóc...Bố mẹ đang tháo nhẫn cưới khỏi tay, 2 chiếc nhẫn mới được 1 chỉ vàng. Càng nghĩ càng thấy mình giống như một kẻ ăn hại, từng này rồi vẫn còn ăn bám bố mẹ từng tí một, đâu biết gì đến những cái cực khổ của ngày xưa để mà trải nghiệm, để mà phấn đấu. Thương bố, thương mẹ...
Buổi tối trời mưa. Tự dưng đùng đùng lao ra khỏi nhà, mẹ gọi với theo bắt mang ô. Tay cầm ô nhưng ko muốn mở ra, cái đầu nóng quá, muốn cho nó giảm nhiệt đi. Người ta đi xuôi thì mình đi ngược, người ta chạy cho nhanh thì mình lê từng bước. Xem một vài cái pic, xem rồi lại thấy hối hận vì mình đã xem nó.Chính xác là trong lòng mình đang cảm thấy như thế nào nhỉ. Trống rỗng? Bất ổn? Lo lắng? Mệt mỏi? Căng thẳng? Chẳng biết nữa, chỉ thấy mưa đang ngấm dần vào da thịt, chỉ thấy bàn tay và khuôn mặt đã lạnh cóng mà cái đầu thì vẫn nóng như thế. Đưa tay gạt bớt nước trên mặt mình mà không rõ là do nước mắt hay nước mưa. Khóc à? Có cái gì mà khóc, đã tự nhủ bao nhiêu lần rồi mà, đừng có dễ khóc như thế, khóc rồi thì sao, làm gì có ai ở đây ôm lấy mình mà cứ khóc. Lại nhớ đến những bức ảnh, làm gì để loại ra khỏi đầu mình những ám ảnh ấy. Không biết nên tin vào cái gì nữa. Có những người sợ hiểu lầm mà vẫn làm những chuyện khiến cho nguời ta không thể yên lòng.Thương mình, thương cho cái dáng liêu xiêu liêu xiêu đi trong trời mưa...Thấy mình nhỏ bé và yếu đuối. Thấy hình như quyết định của mình đã sai. Rồi lại đi, lại nghĩ...và lại thương...
Vô tình xem được một bức ảnh về biển. Lại là bầu trời, lại là biển xanh, lại là cát vàng. Thấy nhớ anh đến nhũn người. Cuộc đời một con người là dài hay ngắn? Liệu có lúc nào đủ thời gian cho một vài phút bâng quơ nghĩ về những thứ tạo nên hạnh phúc cho dù giản đơn. Thấy mình như đang dần rời xa kỉ niệm. Ngẫm ngợi chi cho nhiều để khi nghe những giọt mưa đập lộp bộp vào cửa kính mới chợt bàng hoàng. Càng cố thu mình lại , thì càng nhận ra mình không thể chạy trốn. Ám ảnh thật sự hay chỉ là dối lòng? Khi mà cuộc đời vẫn cứ trôi mà ta cứ dường như muốn an phận với những thứ đã trở thành cũ kĩ. Một tình yêu cũ, một nỗi buồn cũ, một ước mơ cũ...Nhưng vẫn biết nhớ thì khổ mà quên thì chẳng dễ. Trách móc thì đơn giản mà tha thứ mới thật là nặng lòng. Đã có lúc nghĩ tình yêu không còn được rộn rã mà xen vào một chút đắn đo...Đã có lúc nghĩ mình tưởng lầm...Suy nghĩ mãi, đắn đo mãi rồi mới thấy mình đã yêu thật. Thương anh vô cùng...
Liệu có phải chỉ những gì đi lướt qua ta mới là hạnh phúc???
Ừ nhỉ, cơn mưa ngoài kia cũng sắp tạnh rồi, trên đời làm gì có cơn mưa nào kéo dài được mãi

Love's Cake


- 1 cốc tình bạn
- 2 cốc chung thủy
- 4 cốc tình yêu
- 2 cốc hy sinh
- 3 cốc thành thật
- 3 cốc thương yêu
- 3 cốc tha thứ
- 2 cốc tôn trọng
- 5 muỗng hy vọng
- 3 muỗng âu yếm
- 3 muỗng chăm sóc
- 4 lít niềm tin
- 150 lít nụ cười
- 1 bó xa cách
- 1 túi thẻ gọi điện thoại

CÁCH LÀM:

Trộn TÌNH YÊU với THÀNH THẬT một cách tỉ mỉ, rồi cho thêm vài CÂU CHUYỆN PHONE. Nhồi một ít SỰ XA CÁCH cho lanh tay, rồi ủ cho tới để THÀNH THẬT thấm sâu vào TÌNH YÊU. Nhớ đừng lỡ tay cho XA CÁCH quá nhiều, bánh sẽ bị chua. Còn nếu cho XA CÁCH quá ít, bạn sẽ mau chán ăn bánh. Kế đó cho vào sự ÂU YẾM, ÂN CẦN và HIỂU BIẾT, thêm một chút NIỀM TIN và HI VỌNG. Cuối cùng, rắc nhiều NỤ CƯỜI và trộn đều.

Lò nướng phải đặt ở chỗ sáng sủa, có ánh nắng mặt trời (Không được đặt lò trong bóng tối che khuất, vì như vậy, men THÀNH THẬT sẽ bay đi hoặc có khi biến thành GIẢ DỐI, bánh vẫn nướng và dùng được nhưng coi chừng bị bệnh trầm cảm sau này). Trước khi để vào lò thì phải nếm thử, nếu thấy không đủ ngọt là vì thiếu sự THƯƠNG YÊU, ÂU YẾM, còn có vị đắng thì phải thêm vào thật nhiều THA THỨ. Nếu bánh có bị rạn nứt thì phải nhớ tráng bánh bằng sự HY SINH. Thời gian nướng lâu hay mau thì không thành vấn đề, song cũng đừng đốt cháy giai đoạn. Giai đoạn chăm lửa này là nghệ thuật của bạn, bạn nên biết lúc nào nên cho lửa non hay lửa già. Bánh có ngon hay không là còn tùy thuộc vào người nướng có giỏi và cho gia vị có hợp lý không! Còn dư vị của bánh thì tùy thuộc vào sự chín chắn và nghiêm túc của bạn trong việc nướng bánh.

Khi thấy bánh khác thường thì phải có mặt kịp thời để làm cho bánh tươi lại. Nhớ là mỗi ngày phải PHONE cộng thêm với NỤ CƯỜI. Muốn giữ bánh được lâu thì phải giữ trong tình THƯƠNG YÊU và SỰ SĂN SÓC. Trong khi nấu nhớ sắp đặt lòng TÔN TRỌNG xung quanh nếu không thì bánh rất dễ bị khét và như vậy thì phải đòi hỏi thêm nhiều THA THỨ hơn nữa! Nấu xong nhớ tắt lửa, dọn dẹp gọn gàng.

Lưu ý, món này chỉ nấu cho 2 người ăn mà thôi và do hai người cùng nhau nấu (Nếu có người thứ ba thì coi như xong). Dùng món này hàng ngày với sự ÐỘ LƯỢNG.

Thực tế cho thấy, có người ghiền món này đến độ răng long đầu bạc vẫn còn ăn, có người chỉ một đôi lần là dẹp lò, đổ bột. Do đó, phải xác định cụ thể, rõ ràng, rằng bạn chỉ tính nếm thử cho vui hay nghiêm túc nấu bánh! Hãy cẩn thận vì bạn sẽ bị bỏng đấy!!

Credit : hoathuytinh.com


Love's Cake


- 1 cốc tình bạn
- 2 cốc chung thủy
- 4 cốc tình yêu
- 2 cốc hy sinh
- 3 cốc thành thật
- 3 cốc thương yêu
- 3 cốc tha thứ
- 2 cốc tôn trọng
- 5 muỗng hy vọng
- 3 muỗng âu yếm
- 3 muỗng chăm sóc
- 4 lít niềm tin
- 150 lít nụ cười
- 1 bó xa cách
- 1 túi thẻ gọi điện thoại

CÁCH LÀM:

Trộn TÌNH YÊU với THÀNH THẬT một cách tỉ mỉ, rồi cho thêm vài CÂU CHUYỆN PHONE. Nhồi một ít SỰ XA CÁCH cho lanh tay, rồi ủ cho tới để THÀNH THẬT thấm sâu vào TÌNH YÊU. Nhớ đừng lỡ tay cho XA CÁCH quá nhiều, bánh sẽ bị chua. Còn nếu cho XA CÁCH quá ít, bạn sẽ mau chán ăn bánh. Kế đó cho vào sự ÂU YẾM, ÂN CẦN và HIỂU BIẾT, thêm một chút NIỀM TIN và HI VỌNG. Cuối cùng, rắc nhiều NỤ CƯỜI và trộn đều.

Lò nướng phải đặt ở chỗ sáng sủa, có ánh nắng mặt trời (Không được đặt lò trong bóng tối che khuất, vì như vậy, men THÀNH THẬT sẽ bay đi hoặc có khi biến thành GIẢ DỐI, bánh vẫn nướng và dùng được nhưng coi chừng bị bệnh trầm cảm sau này). Trước khi để vào lò thì phải nếm thử, nếu thấy không đủ ngọt là vì thiếu sự THƯƠNG YÊU, ÂU YẾM, còn có vị đắng thì phải thêm vào thật nhiều THA THỨ. Nếu bánh có bị rạn nứt thì phải nhớ tráng bánh bằng sự HY SINH. Thời gian nướng lâu hay mau thì không thành vấn đề, song cũng đừng đốt cháy giai đoạn. Giai đoạn chăm lửa này là nghệ thuật của bạn, bạn nên biết lúc nào nên cho lửa non hay lửa già. Bánh có ngon hay không là còn tùy thuộc vào người nướng có giỏi và cho gia vị có hợp lý không! Còn dư vị của bánh thì tùy thuộc vào sự chín chắn và nghiêm túc của bạn trong việc nướng bánh.

Khi thấy bánh khác thường thì phải có mặt kịp thời để làm cho bánh tươi lại. Nhớ là mỗi ngày phải PHONE cộng thêm với NỤ CƯỜI. Muốn giữ bánh được lâu thì phải giữ trong tình THƯƠNG YÊU và SỰ SĂN SÓC. Trong khi nấu nhớ sắp đặt lòng TÔN TRỌNG xung quanh nếu không thì bánh rất dễ bị khét và như vậy thì phải đòi hỏi thêm nhiều THA THỨ hơn nữa! Nấu xong nhớ tắt lửa, dọn dẹp gọn gàng.

Lưu ý, món này chỉ nấu cho 2 người ăn mà thôi và do hai người cùng nhau nấu (Nếu có người thứ ba thì coi như xong). Dùng món này hàng ngày với sự ÐỘ LƯỢNG.

Thực tế cho thấy, có người ghiền món này đến độ răng long đầu bạc vẫn còn ăn, có người chỉ một đôi lần là dẹp lò, đổ bột. Do đó, phải xác định cụ thể, rõ ràng, rằng bạn chỉ tính nếm thử cho vui hay nghiêm túc nấu bánh! Hãy cẩn thận vì bạn sẽ bị bỏng đấy!!

Credit : hoathuytinh.com


Love's Cake


- 1 cốc tình bạn
- 2 cốc chung thủy
- 4 cốc tình yêu
- 2 cốc hy sinh
- 3 cốc thành thật
- 3 cốc thương yêu
- 3 cốc tha thứ
- 2 cốc tôn trọng
- 5 muỗng hy vọng
- 3 muỗng âu yếm
- 3 muỗng chăm sóc
- 4 lít niềm tin
- 150 lít nụ cười
- 1 bó xa cách
- 1 túi thẻ gọi điện thoại

CÁCH LÀM:

Trộn TÌNH YÊU với THÀNH THẬT một cách tỉ mỉ, rồi cho thêm vài CÂU CHUYỆN PHONE. Nhồi một ít SỰ XA CÁCH cho lanh tay, rồi ủ cho tới để THÀNH THẬT thấm sâu vào TÌNH YÊU. Nhớ đừng lỡ tay cho XA CÁCH quá nhiều, bánh sẽ bị chua. Còn nếu cho XA CÁCH quá ít, bạn sẽ mau chán ăn bánh. Kế đó cho vào sự ÂU YẾM, ÂN CẦN và HIỂU BIẾT, thêm một chút NIỀM TIN và HI VỌNG. Cuối cùng, rắc nhiều NỤ CƯỜI và trộn đều.

Lò nướng phải đặt ở chỗ sáng sủa, có ánh nắng mặt trời (Không được đặt lò trong bóng tối che khuất, vì như vậy, men THÀNH THẬT sẽ bay đi hoặc có khi biến thành GIẢ DỐI, bánh vẫn nướng và dùng được nhưng coi chừng bị bệnh trầm cảm sau này). Trước khi để vào lò thì phải nếm thử, nếu thấy không đủ ngọt là vì thiếu sự THƯƠNG YÊU, ÂU YẾM, còn có vị đắng thì phải thêm vào thật nhiều THA THỨ. Nếu bánh có bị rạn nứt thì phải nhớ tráng bánh bằng sự HY SINH. Thời gian nướng lâu hay mau thì không thành vấn đề, song cũng đừng đốt cháy giai đoạn. Giai đoạn chăm lửa này là nghệ thuật của bạn, bạn nên biết lúc nào nên cho lửa non hay lửa già. Bánh có ngon hay không là còn tùy thuộc vào người nướng có giỏi và cho gia vị có hợp lý không! Còn dư vị của bánh thì tùy thuộc vào sự chín chắn và nghiêm túc của bạn trong việc nướng bánh.

Khi thấy bánh khác thường thì phải có mặt kịp thời để làm cho bánh tươi lại. Nhớ là mỗi ngày phải PHONE cộng thêm với NỤ CƯỜI. Muốn giữ bánh được lâu thì phải giữ trong tình THƯƠNG YÊU và SỰ SĂN SÓC. Trong khi nấu nhớ sắp đặt lòng TÔN TRỌNG xung quanh nếu không thì bánh rất dễ bị khét và như vậy thì phải đòi hỏi thêm nhiều THA THỨ hơn nữa! Nấu xong nhớ tắt lửa, dọn dẹp gọn gàng.

Lưu ý, món này chỉ nấu cho 2 người ăn mà thôi và do hai người cùng nhau nấu (Nếu có người thứ ba thì coi như xong). Dùng món này hàng ngày với sự ÐỘ LƯỢNG.

Thực tế cho thấy, có người ghiền món này đến độ răng long đầu bạc vẫn còn ăn, có người chỉ một đôi lần là dẹp lò, đổ bột. Do đó, phải xác định cụ thể, rõ ràng, rằng bạn chỉ tính nếm thử cho vui hay nghiêm túc nấu bánh! Hãy cẩn thận vì bạn sẽ bị bỏng đấy!!

Credit : hoathuytinh.com


Boy & Girl


Trời sinh con gái trên đời
Trời sinh con gái để đì con trai
Trời sinh con gái dễ thương
Một mình con gái bằng mười con trai
Trời sinh con gái hay cười
Để con trai thấy rụng rời con tim
Trời sinh con gái mắt huyền
Nước mắt con gái trùng lòng con trai
Trời sinh con gái nói dai
Để còn thuyết phục con trai thua mình
Trời sinh con gái thích đùa
Phá con trai để so tài thấp cao
Trời sinh con gái có duyên
Một lần gặp gỡ nằm mơ dài dài
Trời sinh con gái nói ' hông'
Để con trai phải 'confuse' xuốt đời
Trời sinh con gái thức khuya
Để con trai phải hằng ngày thức theo
Trời sinh con gái hỏi nhiều
Để con trai hết đường mà quanh co
Trời sinh con gái mắt to
Để mà nhìn thấu con trai tận lòng
Hằng ngày vẩn cứ cầu mong
Trời sinh con gái con trai ' công bằng'

Boy & Girl


Trời sinh con gái trên đời
Trời sinh con gái để đì con trai
Trời sinh con gái dễ thương
Một mình con gái bằng mười con trai
Trời sinh con gái hay cười
Để con trai thấy rụng rời con tim
Trời sinh con gái mắt huyền
Nước mắt con gái trùng lòng con trai
Trời sinh con gái nói dai
Để còn thuyết phục con trai thua mình
Trời sinh con gái thích đùa
Phá con trai để so tài thấp cao
Trời sinh con gái có duyên
Một lần gặp gỡ nằm mơ dài dài
Trời sinh con gái nói ' hông'
Để con trai phải 'confuse' xuốt đời
Trời sinh con gái thức khuya
Để con trai phải hằng ngày thức theo
Trời sinh con gái hỏi nhiều
Để con trai hết đường mà quanh co
Trời sinh con gái mắt to
Để mà nhìn thấu con trai tận lòng
Hằng ngày vẩn cứ cầu mong
Trời sinh con gái con trai ' công bằng'

Boy & Girl


Trời sinh con gái trên đời
Trời sinh con gái để đì con trai
Trời sinh con gái dễ thương
Một mình con gái bằng mười con trai
Trời sinh con gái hay cười
Để con trai thấy rụng rời con tim
Trời sinh con gái mắt huyền
Nước mắt con gái trùng lòng con trai
Trời sinh con gái nói dai
Để còn thuyết phục con trai thua mình
Trời sinh con gái thích đùa
Phá con trai để so tài thấp cao
Trời sinh con gái có duyên
Một lần gặp gỡ nằm mơ dài dài
Trời sinh con gái nói ' hông'
Để con trai phải 'confuse' xuốt đời
Trời sinh con gái thức khuya
Để con trai phải hằng ngày thức theo
Trời sinh con gái hỏi nhiều
Để con trai hết đường mà quanh co
Trời sinh con gái mắt to
Để mà nhìn thấu con trai tận lòng
Hằng ngày vẩn cứ cầu mong
Trời sinh con gái con trai ' công bằng'

Mong Em Ve


Anh trở về tìm lại cánh diều xưa

Nơi khung trời nở đầy bằng lăng tím

Nhớ tiếng cười em ngày nào trong vắt

Lúc hạ cuối xào xạc lá sân trường

Vài lần đón đưa rồi quen tự bao giờ

Dấu phố em qua những chiều mình chung lối

Chung một bóng cây khi cơn mưa bất chợt

Tiếng yêu em hoà giọt nước long lanh

Thu theo anh đi về phía không em

Anh nằm mơ những giấc mơ dịu ngọt

Xa xăm lắm giữa cánh đồng cúc dại

Hồi ức ngày xưa lại rủ nhau về...

Gom kỉ niệm cùng nhớ không tên

Ngày không mưa anh quay về nơi ấy

Yêu thương của một thời còn vương lại

Nơi trong veo sâu thẳm mắt em cười!

Đừng dừng chân, cũng xin đừng đứng mãi...

Câu hát giục anh đi tìm ngày mới

Giữa bao hoang mang, bao nỗi niềm mong đợi

Cúc vẫn hồn nhiên nở trắng những mong chờ

Xa lắm rồi những kỉ niệm ngày xưa

Giấc mơ lạ vẫn vang lời yêu cũ

Mang yêu thương anh gửi lời theo gió

Mong nỗi không anh, gió nhắc em về

Mong Em Ve


Anh trở về tìm lại cánh diều xưa

Nơi khung trời nở đầy bằng lăng tím

Nhớ tiếng cười em ngày nào trong vắt

Lúc hạ cuối xào xạc lá sân trường

Vài lần đón đưa rồi quen tự bao giờ

Dấu phố em qua những chiều mình chung lối

Chung một bóng cây khi cơn mưa bất chợt

Tiếng yêu em hoà giọt nước long lanh

Thu theo anh đi về phía không em

Anh nằm mơ những giấc mơ dịu ngọt

Xa xăm lắm giữa cánh đồng cúc dại

Hồi ức ngày xưa lại rủ nhau về...

Gom kỉ niệm cùng nhớ không tên

Ngày không mưa anh quay về nơi ấy

Yêu thương của một thời còn vương lại

Nơi trong veo sâu thẳm mắt em cười!

Đừng dừng chân, cũng xin đừng đứng mãi...

Câu hát giục anh đi tìm ngày mới

Giữa bao hoang mang, bao nỗi niềm mong đợi

Cúc vẫn hồn nhiên nở trắng những mong chờ

Xa lắm rồi những kỉ niệm ngày xưa

Giấc mơ lạ vẫn vang lời yêu cũ

Mang yêu thương anh gửi lời theo gió

Mong nỗi không anh, gió nhắc em về

Mong Em Ve


Anh trở về tìm lại cánh diều xưa

Nơi khung trời nở đầy bằng lăng tím

Nhớ tiếng cười em ngày nào trong vắt

Lúc hạ cuối xào xạc lá sân trường

Vài lần đón đưa rồi quen tự bao giờ

Dấu phố em qua những chiều mình chung lối

Chung một bóng cây khi cơn mưa bất chợt

Tiếng yêu em hoà giọt nước long lanh

Thu theo anh đi về phía không em

Anh nằm mơ những giấc mơ dịu ngọt

Xa xăm lắm giữa cánh đồng cúc dại

Hồi ức ngày xưa lại rủ nhau về...

Gom kỉ niệm cùng nhớ không tên

Ngày không mưa anh quay về nơi ấy

Yêu thương của một thời còn vương lại

Nơi trong veo sâu thẳm mắt em cười!

Đừng dừng chân, cũng xin đừng đứng mãi...

Câu hát giục anh đi tìm ngày mới

Giữa bao hoang mang, bao nỗi niềm mong đợi

Cúc vẫn hồn nhiên nở trắng những mong chờ

Xa lắm rồi những kỉ niệm ngày xưa

Giấc mơ lạ vẫn vang lời yêu cũ

Mang yêu thương anh gửi lời theo gió

Mong nỗi không anh, gió nhắc em về