Thursday, 7 May 2009
R��i...
Tự nhiên hôm nay nước mắt em rơi... đang xem tivi mà nước mắt lại rơi... k giữ lại được... hình như là giới hạn... giới hạn của sự chịu đựng...
Không phải em không chịu đựng được anh... là em không chịu đựng được sự xa cách... em không chịu được... mặc dù anh cũng chẳng gần gũi gì cho cam...
Trời đang mưa này... thời tiết ngày hôm nay... giống hệt anh... lúc mưa lúc nắng ... khó đoán ...
Tính tình thì ẩm ương... nói chuyện lắm lúc chỉ muốn đấm... b-(
***
Có những lúc em chán anh, em thấy thật sự chán cái kiểu tình yêu của tụi mình, chán cái kiểu anh lười ăn vặt và lười đi chơi, chán cái kiểu anh suốt ngày vùi mình trong công việc, chán cái kiểu cứ nhậu nhẹt là anh đưa thẳng em đến đó mà không cần hỏi ý kiến em, chán cái kiểu anh tự cho mình cái quyền được quyết định thay em mọi điều, chán cái kiểu anh không chịu mua cái mà em rất thích trong khi lại luôn dành phần trả tiền các bữa nhậu.
Có những lúc em chán anh, chán cái kiểu anh không biết tự chăm sóc cho bản thân, anh vô tâm với những thay đổi ở em, chán cái kiểu anh luôn để cho em phải nhắc nhở từ ăn mặc cho đến cắt tóc cạo râu, chán cái kiểu em cho anh đi gội đầu xông hơi mát sa xả láng mà anh vẫn cứ ì ra chẳng chịu đi chỉn chu lại mình, chán cái kiểu anh không chịu lặng im để nghe em nói, chán cái kiểu anh lúc nào cũng có lý do để biện minh cho mình.
Có những lúc em chán anh, chán cái công việc lúc nào cũng bù đầu bù óc của anh, chán cái máy tính xách tay anh luôn kè kè mang theo mỗi lần đi chơi với em, chán cái cách anh lúc nào cũng chỉ thích đến một địa điểm quen thuộc và chỉ uống duy nhất cái thứ cafe đen không một hạt đường, chán cái kiểu anh hay vô tâm mà không nhớ những gì mình đã hứa, chán cái kiểu sau mỗi lần đón em là anh dong thẳng xe về nhà.
Có những lúc em rất chán anh, chán rất nhiều thứ xung quanh mình, chán những cuộc cãi nhau đến mệt mỏi, chán những ngày em lặng lẽ đi làm về anh chẳng đón đưa, chán cái cách anh tiêu pha hoang phí, lương thì cao mà cứ đến giữa tháng đã hết tiền, chán cả những chuyện anh làm rồi mà không nói lại với em, chán cái kiểu khi em nhăn mày nhăn mặt mà anh cứ ngoác miệng ra cười, chán cái kiểu anh phê bình khi em cáu gắt.
...Có rất nhiều những lúc em thấy thật sự chán anh, em muốn anh thay đổi đôi chút để làm mới mình, em đỏng đảnh điệu đà nên em cũng muốn anh màu mè đôi chút, em kỹ tính và khó chiều nên em cần anh mềm mỏng hơn, em hay mơ mộng và hay đòi hỏi những thứ phù phiếm nên em cần anh tinh tế và nhạy cảm một chút, em hay ốm vặt nên em cần anh ân cần hơn nữa, em thích đi chơi sau những giờ làm nên em cần anh cùng em dạo phố...
!...Nhưng em sẽ rất buồn nếu như không còn anh nữa, em yêu anh từ mỗi tin nhắn giản đơn mà chứa đựng biết bao điều, em yêu anh mỗi lần em sốt anh phải ngồi chờ đón em hàng ba bốn tiếng, em yêu anh bởi bờ vai vững chắc, bởi cách suy nghĩ chín chắn và thấu tình, em yêu anh bởi trách nhiệm trong con người anh, em yêu anh từ ánh mắt đến nụ cười, em yêu anh từ những điều nhỏ bé lắm, và em cũng chẳng biết sao em lại yêu anh, sao em chán anh thế mà em vẫn thấy nhung nhớ thật nhiều mỗi lần thiếu vắng thói quen cũ, yêu anh chẳng hiểu vì sao, chẳng có lý do gì để yêu cả, yêu anh nên em yêu cả những điều mà em đã chán. Và em sẽ rất đau khổ nếu phải xa anh, vì em biết anh cũng rất yêu mình, vì em biết anh luôn lo cho tương lai hai đứa, vì em còn biết là anh quan trọng nhất đối với em.
***
Anh chẳng bao giờ như thế... đơn giản ta không yêu nhau!
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment