Tuesday, 26 May 2009
Tại sao?
Tại sao em lại thế này cơ chứ?
Tại sao cứ nghĩ đến anh là em lại thấy bực mình thế này, ức chế, bực bội đến phát điên lên được
Tại sao lúc nào em cũng phải nghĩ đến anh như thế? Vì sao chứ?
Tại sao lúc nào em cũng nghĩ cho anh trước khi nghĩ đến mình như thế chứ?
Tại sao lúc nào em cũng là người giải quyết hậu quả cho anh hay là nghĩ cách để anh giải quyết mọi chuyện cơ chứ? (tất nhiên là những chuyện mà anh nói cho em, chứ không thì thề có Chúa mới biết được chứ em thì làm sao mà có thể biết khi anh không nói?)
Tại sao em cứ như sắp phát điên lên khi nghe chuyện về anh từ một người khác?
Tại sao em lại phải thế cơ chứ?
Tại sao cứ những lúc em tưởng rằng em đã hiểu anh thì em lại nhận ra rằng mình chẳng biết gì về anh cả? Tại sao thế?
Tại sao em phải đau đớn thế này?
Vì em ghen đấy, thực sự! Bây giờ em mới hiểu "ghen" nó là thứ cảm giác như thế nào? Thật điên rồ khi anh không yêu em!
Em thật sự muốn điên lên rồi! Muốn đặp phá mọi thứ
Thật ngớ ngẩn... nhưng sao cảm giác này cứ đeo đẳng em mãi như thế này!
Đâu phải là em không có chuyện gì khác để nghĩ nhưng cứ hễ thôi không nghĩ nữa là em lại muốn điên lên!
Có thật là anh không giấu gì em? Chính xác là em sai rồi
Em biết em sai rồi, em sai từ đầu đến cuối! Phải không anh?
Em biết em đã sai khi em biết là em yêu anh! Nhưng em phải làm thế nào để sửa lại sai bây giờ?
Trước đó em không yêu anh mà, nhưng vì sao thế? Vì sao em lại yêu anh nhiều thế này? Em sai rồi, thật sự em biết là em sai rồi!
Em biết, em biết là em không nên yêu anh!
Em nhường lại đấy! Nhưng em làm gì có quyền gì mà nhường! Nhưng hãy để như thế! Em nhường anh cho người mà anh yêu đấy!
Em sợ cái cảm giác là anh gần mà xa tận đâu!
Anh có thể một lần thôi... nói với em rằng:
-"Anh không yêu em!"
Em biết rằng, em đã sai khi hỏi anh:
-"Anh có yêu em không?"
Nhưng anh đừng nói rằng:
-"Em đừng yêu anh!"
EM THỰC SỰ KHÔNG THÍCH CÂU NÓI ẤY!
Em xin lỗi vì em yêu anh!
Friday, 22 May 2009
I'm going to see you, right now!
Trong dòng người anh nhẹ nhàng lướt qua
Hơn bất cứ một ai... điều anh muốn nhìn thấy
Đôi mắt và giọng nói dường như sắp rơi lệ
Anh chỉ muốn vòng tay để ôm em thật chặt...
Anh sẽ gọi tên em khi anh nhớ về em...
Cả thế giới rộng lớn như chỉ có riêng em...
Anh lại lần nữa gọi tên em như thế
Chỉ vì... em... người mà anh yêu thương
Ngay giây phút này, anh sẽ đến gặp em,
Tình yêu đó, với anh
âm thầm hơn những giọt nước mắt... mà em dành cho anh,
Ngọn đèn đường nơi lần đầu trò chuyện
Lúc này đây, trong tim anh, những cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn
Mọi thứ đi xuyên qua tất cả những nước mắt
Bao kí ức về em lại ào ạt ập về...
Thực sự nếu như anh nói rằng...
cuối cùng anh đã thật lòng yêu em
Anh sợ rằng sẽ có chút ngượng ngùng
Chỉ với riêng em thôi, dù anh có nói điều ấy bao nhiêu lần đi nữa
Với anh, tình yêu của em là tất cả
Anh yêu em nhiều hơn bất cứ ai
Vì trái tim và tâm hồn anh đang có em ngự trị
Ngay giây phút này, anh sẽ đến gặp em
Anh mang theo cả tấm chân tình
Hạnh phúc biết mấy khi anh được yêu em!
Tuesday, 19 May 2009
Có lẽ anh đúng
Có lẽ anh đúng
Có lẽ em không nên bắt đầu, để bây giờ mối quan hệ này lại trở nên phức tạp đến thế này...
Có lẽ thế, đáng ra em không nên yêu anh!
Có lẽ em sai!
Em không nên yêu một người khác mình đến thế
Em đã sai khi nghĩ rằng em yêu một người khác em nhiều đến thế, em vẫn luôn nghĩ sẽ yêu một người khác em... em không muốn yêu một người giống mình, như thế chẳng khác nào yêu bản thân mình
Em vẫn luôn nghĩ yêu một người có tính cách khác em... vì sao đến bây giờ em mới nhận ra là anh đã luôn trốn tránh...
Nếu cứ như thế này thì em làm không được... em không muốn cảm thấy không thoải mái, em muốn là em, chỉ đơn giản thế thôi!
Cho nên anh đúng rồi ... anh vừa ý chưa?
Em đầu hàng... em bỏ, em từ bỏ anh rồi! Done...
***
Em vẫn ở đây, 4h sáng và em chẳng thể nào ngủ được...
Suy nghĩ ... càng nghĩ càng mệt mỏi ... em lại đâm đầu vào một ngõ cụt ...
Làm thế nào bây giờ???
Em sợ, thực sự rất sợ ...
Thursday, 7 May 2009
R��i...
Tự nhiên hôm nay nước mắt em rơi... đang xem tivi mà nước mắt lại rơi... k giữ lại được... hình như là giới hạn... giới hạn của sự chịu đựng...
Không phải em không chịu đựng được anh... là em không chịu đựng được sự xa cách... em không chịu được... mặc dù anh cũng chẳng gần gũi gì cho cam...
Trời đang mưa này... thời tiết ngày hôm nay... giống hệt anh... lúc mưa lúc nắng ... khó đoán ...
Tính tình thì ẩm ương... nói chuyện lắm lúc chỉ muốn đấm... b-(
***
Có những lúc em chán anh, em thấy thật sự chán cái kiểu tình yêu của tụi mình, chán cái kiểu anh lười ăn vặt và lười đi chơi, chán cái kiểu anh suốt ngày vùi mình trong công việc, chán cái kiểu cứ nhậu nhẹt là anh đưa thẳng em đến đó mà không cần hỏi ý kiến em, chán cái kiểu anh tự cho mình cái quyền được quyết định thay em mọi điều, chán cái kiểu anh không chịu mua cái mà em rất thích trong khi lại luôn dành phần trả tiền các bữa nhậu.
Có những lúc em chán anh, chán cái kiểu anh không biết tự chăm sóc cho bản thân, anh vô tâm với những thay đổi ở em, chán cái kiểu anh luôn để cho em phải nhắc nhở từ ăn mặc cho đến cắt tóc cạo râu, chán cái kiểu em cho anh đi gội đầu xông hơi mát sa xả láng mà anh vẫn cứ ì ra chẳng chịu đi chỉn chu lại mình, chán cái kiểu anh không chịu lặng im để nghe em nói, chán cái kiểu anh lúc nào cũng có lý do để biện minh cho mình.
Có những lúc em chán anh, chán cái công việc lúc nào cũng bù đầu bù óc của anh, chán cái máy tính xách tay anh luôn kè kè mang theo mỗi lần đi chơi với em, chán cái cách anh lúc nào cũng chỉ thích đến một địa điểm quen thuộc và chỉ uống duy nhất cái thứ cafe đen không một hạt đường, chán cái kiểu anh hay vô tâm mà không nhớ những gì mình đã hứa, chán cái kiểu sau mỗi lần đón em là anh dong thẳng xe về nhà.
Có những lúc em rất chán anh, chán rất nhiều thứ xung quanh mình, chán những cuộc cãi nhau đến mệt mỏi, chán những ngày em lặng lẽ đi làm về anh chẳng đón đưa, chán cái cách anh tiêu pha hoang phí, lương thì cao mà cứ đến giữa tháng đã hết tiền, chán cả những chuyện anh làm rồi mà không nói lại với em, chán cái kiểu khi em nhăn mày nhăn mặt mà anh cứ ngoác miệng ra cười, chán cái kiểu anh phê bình khi em cáu gắt.
...Có rất nhiều những lúc em thấy thật sự chán anh, em muốn anh thay đổi đôi chút để làm mới mình, em đỏng đảnh điệu đà nên em cũng muốn anh màu mè đôi chút, em kỹ tính và khó chiều nên em cần anh mềm mỏng hơn, em hay mơ mộng và hay đòi hỏi những thứ phù phiếm nên em cần anh tinh tế và nhạy cảm một chút, em hay ốm vặt nên em cần anh ân cần hơn nữa, em thích đi chơi sau những giờ làm nên em cần anh cùng em dạo phố...
!...Nhưng em sẽ rất buồn nếu như không còn anh nữa, em yêu anh từ mỗi tin nhắn giản đơn mà chứa đựng biết bao điều, em yêu anh mỗi lần em sốt anh phải ngồi chờ đón em hàng ba bốn tiếng, em yêu anh bởi bờ vai vững chắc, bởi cách suy nghĩ chín chắn và thấu tình, em yêu anh bởi trách nhiệm trong con người anh, em yêu anh từ ánh mắt đến nụ cười, em yêu anh từ những điều nhỏ bé lắm, và em cũng chẳng biết sao em lại yêu anh, sao em chán anh thế mà em vẫn thấy nhung nhớ thật nhiều mỗi lần thiếu vắng thói quen cũ, yêu anh chẳng hiểu vì sao, chẳng có lý do gì để yêu cả, yêu anh nên em yêu cả những điều mà em đã chán. Và em sẽ rất đau khổ nếu phải xa anh, vì em biết anh cũng rất yêu mình, vì em biết anh luôn lo cho tương lai hai đứa, vì em còn biết là anh quan trọng nhất đối với em.
***
Anh chẳng bao giờ như thế... đơn giản ta không yêu nhau!
Monday, 4 May 2009
T��m
Anh đang ở đâu giữa cuộc đời này?
Anh ở đâu mà em tìm hoài không thấy? Thấy rồi lại mất...
Anh ở đâu? Sao làm khổ em thế?
Em đi tìm mà anh thì chẳng thấy đâu!
Tìm làm sao khi một người trốn một người tìm?
Tìm làm sao khi anh thì cứ lạnh lùng, khắc nghiệt thế?
Tìm làm sao bây giờ?
Friday, 1 May 2009
Try!!!
Em không xinh, không quá tài giỏi, nhưng em tốt ... không quá tốt, tốt đủ để em thấy mình không xấu xa...
Em không đẹp, không quá khéo, không nhỏ nhắn, xinh xắn... em không phải tuýp con gái dễ thương, dễ bảo ... có cá tính, nhưng không quá cá tính... cá tính đủ để em là em không phải ai khác... em làm em...
Em không ăn nói nhỏ nhẹ, không yểu điệu thục nữ... em ngang bướng... em không thích nói dối nên càng không thích người khác nói dối mình ... em ghét sự giấu giếm ... em ghét việc anh cứ phải giấu em... yêu là yêu, không yêu là không yêu... em ghét sự dùng dằng... em ghét anh không yêu em!
Em không thể nào bắt em yêu anh, càng không thể nào bắt em ở gần bên em...
Em muốn hòa nước mắt mình vào mưa vì em còn nhớ anh nhiều lắm ... thật sự nhiều
Em muốn anh yêu em... :*
Và rồi, hôm nay... em chợt nhận ra rằng ... anh không yêu em... điều mà em vẫn đang chối cãi ... chối cãi chính cái cảm giác của mình!
Anh có biết là em nhớ anh nhiều thế nào không???
***
Dấu hỏi!!!
Tôi sẽ không thể hỏi "Em cắt tóc này có hợp không, em mặc áo này có xinh không,...". Vì tôi phải tự biết kiểu đầu nào hợp với mình, chiếc áo đó tôi mặc để đi với ai - ma hay Phật!
Tôi sẽ không thể hỏi "Màu son này có đẹp không". Vì tôi sẽ gặp những người thấy đẹp nhưng trả lời không, và thấy không nhưng trả lời đẹp! Và đôi môi tôi lại quá lạnh lùng!
Tôi sẽ không thể hỏi "Việc mình vừa làm là đúng hay sai". Bởi dù đúng hay sai thì bản thân tôi cũng phải chịu trách nhiệm về những điều mình làm. Có đáp án thì chuyện cũng đã xảy ra rồi... Và kinh nghiệm thì lúc nào cũng trả lời mình bằng những tổn thương và mất mát...
Tôi sẽ không hỏi "Tại sao tôi hay bị phụ nữ ghét". (Hehe) Vì tôi hiểu phụ nữ có lòng đố kỵ. Vì tôi hiểu phụ nữ hầu hết đều ác miệng. Vì tôi hiểu phụ nữ có nhiều người rất ngu xuẩn. Vì tôi hiểu phụ nữ còn được gọi là một loại động vật mang tên "Đàn Bà".
Tôi sẽ không hỏi "Tại sao đám người lố nhố ấy cứ nói sau lưng tôi, phịa ra đủ thứ chuyện trên đời, trong khi tôi không hề liên quan gì đến họ, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhau". Vì tôi biết, chúng nó vốn là một đám lố nhố mà, và có ảnh hưởng gì đến tôi đâu.
Kệ! Tai chúng nó gần miệng chúng nó nhất!
Tôi sẽ không hỏi "Tại sao những điều không may cứ bám lấy tôi". Vì tôi sẽ biết tự tìm vận may cho mình. Mọi điều không may chỉ là thử thách.
Tôi sẽ không hỏi "Liệu mình đã chọn đúng đường chưa". Vì tôi biết con đường nào thì cũng về La Mã. Rảnh rỗi thì đi đường vòng. Bận rộn thì đi đường tắt. Kẹt xe thì chầm chậm một chút. Rồi cũng qua thôi mà. Hơn nữa, có hỏi cũng chẳng có thằng cha hay con mẹ nào trả lời cho tôi một cách thật lòng!
Tôi sẽ không hỏi: "Why do you love me, darling". Bởi vì tôi biết tình yêu chân thành thì chẳng cần phải có lý do đâu! Anh đã chân thành. Tôi đã chân thành. Chúng ta đã chân thành với nhau... trong từng khoảnh khắc của cuộc đời mình!
***
***
Hug me
It's Alright, It's OK
You told me
there's no need
To talk it out
Cause its too late
To proceed
And slowly
I took your words
To walked away
No looking back
I wont regret, no
I will find my way
I'm broken
But still I have to say
It's Alright,OK
I'm so much better without you
I won't be sorry
Alright, OK
So don't you bother what I do
No matter what you say
I wont return
Our bridge has burnt down
I'm stronger now
Alright, OK
I'm so much better without you
I won't be sorry
You played me
Betrayed me
Your love was nothing but a game
Potrait a role
You took control, I
I couldn't help but fall
So deep
But now I see things clear
It's Alright, OK
I'm so much better without you
I won't be sorry
Alright, OK
So don't you bother what I do
No matter what you say
I wont return
Our brigde has burnt down
I'm stronger now
Alright, OK
I'm so much better without you
I won't be sorry
Don't waist your fiction tears on me
Just save them for someone in need
It's way to late
I'm closing the door
It's Alright, OK
I'm so much better without you
I wont be sorry
Alright, OK
So don't you bother what I do
No matter what you say
I won't return
Our bridge has burned down
I'm stronger now
Alright, OK
I'm so much better without you
I won't be sorry
Alright, OK
Without you
No matter what you say
It's Alright, OK
Without you
I won't be sorry
***
TÔI THÍCH!!!
Tôi thích sự chờ đợi bền bỉ mà tạo nên những điều kì diệu.
Tôi yêu những tình yêu biết giữ lấy niềm hy vọng và không từ bỏ
Tôi tuyệt đối không thích kiểu tình yêu mà cả hai đều ngạo mạn trong thế giới riêng mình. Tự tôn và lấp đầy trái tim chỉ bằng lòng kiêu hãnh, để dẫn tới cả việc chấp nhận tự bỏ với câu nói nhàm chán, "Cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình, còn cái gì không phải thì hãy buông tay"
Cái gì là của mình, nếu không giữ chặt, không cố gắng vì nó, vì chính mình thì đừng bao giờ nói rằng, "đó chỉ là của mình". Chỉ là một kiểu sở hữu ngu xuẩn.
Tôi ghét cái kiểu yêu lờ đờ, hời hợt... được thì tốt mà không được cũng chả sao.
Tôi muốn rằng khi yêu là được chám đến nhau sâu sắc và chân thành. Là bê một phân mình để lắp vào vừa khít với phần còn lại của người kia để cùng xếp bức tranh ghép nhiều mảnh hoàn hảo không phải chỉ của riêng mình. Yêu chỉ đơn giản là từng ngày trở nên mạnh mẽ và khôn lớn với ình yêu ấy cùng với người mà ta thương yêu bằng cả trái tim mình.
Tôi yêu thích việc kiên nhẫn và dũng cảm theo đuổi điều mình muốn...
Never lose sight of your dream and my advice to you to never ever lose your passion your dream