Wednesday, 14 January 2009

ME TO YOU - Chú gấu cô đơn


Có bao giờ bạn tự hỏi tại sao chú gấu Me To You lại trở thành sự tượng trưng cho tình yêu ngọt ngào? Những chú gấu màu xám có thật nhiều những vết khâu, mảnh vá chằng chịt trên cơ thể. Chiếc mũi xanh lạnh ngắt…Đôi mắt rất nhỏ buồn rầu…

Phải chăng Tình Yêu cũng có màu xám? Như chú gấu kia: cô đơn, lạnh lẽo và khổ đau? Tình yêu có thể mang đến cho ta những gì? Có thể hàn gắn vết thương lòng, kết nối những tâm hồn, những trái tim đang yêu…? Có thể không?

Chuyện kể rằng:

Ngôi nhà cũ kỹ và nhỏ nhất mà bạn có thể tưởng tượng đã sắp sửa bị phá đổ. Mọi thứ mà một thời đã từng làm nên một ngôi nhà đẹp đẽ và ấm cúng đã bị vứt bỏ và chất thành đống rác bỏ hoang trên mảnh vườn trước nhà, từ chiếc giường lò xo êm dịu thoải mái mà những người chủ của nó thường ngủ trên đó, đến các tấm ván sàn bằng gỗ cổ kính mà họ thường đi lại… Và thậm chí, cả chú gấu nhồi bông màu nâu bé bỏng cũng không phải là một ngoại lệ…

Chú gấu đã bị mắc kẹt cùng với tất cả những đồ bị bỏ hoang khác, đồng thời chú cũng không thể di chuyển đi đâu được nữa . Rồi một ngày…. một ngày rất lạnh, một thứ gì đó đã rơi từ trên trời xuống…. một bông tuyết nhỏ. Nó rơi ngay trên mũi chú gấu bông nhỏ và rồi lần lượt các bông tuyết khác cứ nối tiếp tuân rơi mỗi lúc một nhiều. Chú gấu bông bắt đầu cảm thấy lạnh, và quả thực là rất lạnh. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều và ngày càng trở nên nặng hạt hơn. Chú gấu bông bé nhỏ đã cảm thấy rất lạnh đến nỗi mũi của chú bắt đầu chuyển sang màu xanh. Trời lạnh đến nỗi mà bộ lông của chú cũng đã bắt đầu dần dần chuyển sang màu xám. Chú ta đã bị lạnh cóng, bị bỏ rơi và cô độc trên thế giới này và thực sự chú cảm thấy rất buồn.

Cuối cùng thì mùa đông lạnh giá cũng trôi qua và thời tiết ấm áp đã dần trở lại. Vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, một cô bé nhỏ đang chơi đùa gần ngôi nhà cũ bị bỏ rơi thủa nào, khi cô bé phát hiện thấy chú gấu màu xám trong đống đố bỏ hoang. Chú gấu trông không giống như những chú gấu mà cô bé đã từng trông thấy và cô bé đã lôi chú gấu ra khỏi nơi mà chú bị mắc kẹt.
Cô bé lau sạch bụi cho chú gấu bông bé nhỏ, nhấc chú lên cao và ngắm nhìn chú một cách say mê.
“Một chú gấu bông màu xám…với một cái mũi màu xanh” cô bé nghĩ. “Thật là kỳ lạ!”

Chú gấu bông dường như muốn khóc. Chú nghĩ cô bé không thích chú và có thể lại ném chú vào trong đống đồ bỏ hoang ban đầu.
“Nhưng, ôi chú gấu thật là đáng yêu!” cô bé nghĩ và cô bé cảm thấy chú gấu thực sự rất đáng yêu.

Cô bé chạy nhanh về nhà với mong muốn nhờ người Bà của mình có thể sửa và vá lại những chỗ rách cho chú gấu vì có một số chỗ nhồi bông trên cơ thể chú đã bị bung ra và chú rất cần được phục hồi lại.

Cô bé nhìn kỹ khi bà của cô bé sửa chữa những chố bông bị lồi ra và vá lại những chỗ bị rách trên cơ thể chú gấu. Những đường khâu trên có thể chú gấu đã bắt đầu cho thấy rõ những chỗ lông bị hư hỏng, tuy nhiên cô bé nghĩ chú gấu trong thật sự hoàn hảo.

Chú gấu bông bé nhỏ đã được sưởi ấm trong trong ngôi nhà của cô bé và chú gấu bông bé nhỏ như cảm thấy trái tim mình được trở nên ấm cúng và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, chiếc mũi của chú vẫn màu xanh và bộ lông của chú vẫn là màu xám và có lẽ nó sẽ không bao giờ có thể chuyển sang màu nâu được nữa.

Chú là một chú gấu độc đáo duy nhất trong số các chú gấu nhồi bông.

Cô bé ôm chặt chú gấu vào lòng. Cô yêu chú gấu nhồi bông của mình hơn bất kỳ thứ gì khác trên đời này… chú gấu xấu xí….. có chiếc mũi màu xanh…. và có bộ lông màu xám của mình.

Sunday, 11 January 2009

Em


Em xa anh và em hết buồn rồi...

Em đi tìm anh và anh biến mất...

Anh trốn tránh, em không đợi ở anh bất cứ điều gì, không gì cả ... kể cả chỉ là một cái ôm, điều đơn giản nhất mà bạn bè cũng có thể cho nhau.

Ta là bạn, anh ạ ... là bạn nhé ... là điều đơn giản nhất mà em cũng không phải ... là em nhé ... nhưng em thích làm bạn anh hơn mặc dù anh còn chẳng thể nói được em là gì ... bạn bè mà, đơn giản không anh ...

Em không có nhiều bạn ... em cũng có mấy anh trai rồi ... em thích có anh trai lắm ... sẽ nhường nhịn và yêu chiều em nhiều ... Nhưng em lại chẳng thích anh làm anh trai em, vì ngay từ đầu anh đã chẳng phải là một người anh ...

***

Mấy ngày nay, tâm trạng em vui vẻ lên nhiều ... không nghĩ nhiều sẽ đỡ mệt đầu hơn ... nhẹ gánh hơn khi mình không còn quá quan tâm vào việc của người khác ... kệ xác họ, mình sống cho mình ... Yêu đời hơn, cũng tốt nhỉ ...

Em có những điều cần làm hơn... em thích thế ... sống không có anh, từ trước em đã như thế và bây giờ em chỉ tiếp tục làm việc đó thôi ... dù ban đầu chẳng quen tẹo nào ...

Mối quan tâm thì vẫn có ngần đó thôi ... khi nào có người cần giúp đỡ ... họ đến và nhờ em giúp...

Nhưng, chắc biết đến khi em cần, em đến và ai sẽ giang tay ra giúp em nhỉ ... Em đã nói rồi đúng không? Chắc chẳng có ai ... nhưng bây giờ em tin có ít nhất là 1 bàn tay, mà bàn tay thì có năm ngón, một ngón có ba đốt ... :D Nhưng em sẽ không có nhiều đến thế, chỉ cần có 5 thôi ... là tốt lắm rồi, em cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều mà :)

Hạnh phúc như thế với em là đủ ... ấm áp lắm ... mặc dù cảm giác "buốt" vẫn thỉnh thoảng xen vào ... như thế mới là mùa đông chứ ... mới cần có thêm hơi ấm ... em cần một trái tim nóng và cái đầu lạnh ... một cái đầu nóng thật vô tích sự ... Em ghét như thế ... Em sẽ sống cho em nhiều hơn, thương em nhiều hơn và bớt thương anh đi ... vẫn thương nhưng chỉ là bớt thôi, một ít em mang đi san sẻ ...

***

Hạnh phúc không anh? >.<

Em tự hỏi nếu như anh không gặp em ... thì cuộc sống anh sẽ như thế nào? Chắc nó sẽ chẳng thay đổi đâu nhỉ? Anh vẫn sẽ yêu chị ấy và sẽ dành tình cảm cho một người con gái khác :))

Em biết, em biết ... em không phải một người nhàm chán ... em là một người thú vị chứ hả ... Quen em, chắc ít ai chán lắm ... sáng nắng chiều mưa tối trở trời ...

Hạnh phúc không anh ?

Đã sống là phải hạnh phúc, em không biết nhiều về sở thích của anh, 1 ít thôi và nó không đủ ...

Ta chẳng hiểu gì nhau.

Anh có hiểu em không? Ko (chắc vậy)

***

Hạnh phúc không em?

Hạnh phúc đủ anh ạ! Đủ để không thấy mình đơn độc, đủ để thấy rằng em không quá tủi thân ... ĐỦ

Monday, 5 January 2009

Khi


Anh ơi, em bảo này ...

Khi nào em không còn chịu đựng được nữa thì anh ơi ... em buông tay ra nhé. Ý em là em buông tay khỏi vạt áo anh, bởi vì tay em tay anh ... chúng chẳng bao giờ nắm tay nhau cả ...

Em nắm vào vạt áo anh cũng lâu rồi ... nụ cười trên môi cũng nhạt dần rồi ... nước mắt thay thế nhiều hơn ... Buông tay thôi, nắm mãi em cũng không giữ được anh ...

Đơn giản là em buồn ... và mệt ... và cô đơn ...

Nụ cười anh cũng không dành cho em nhiều đến thế ... nó thờ ơ và dần trở nên vô cảm ... Không phải là anh ghét em ... em biết ... chỉ vì ... tình yêu không nhiều đến thế

Khóc chỉ là để giảm stress ...

24/12 ... em lang thang một lúc trên đường sau khi tan học. Hôm đấy trời lạnh, lạnh thật cơ ... và em lại muốn tìm lại cảm giác cô đơn ... mặc dù em vẫn thường xuyên có nó. Không đeo khẩu trang, không quàng khăn mới thấy được cái lạnh... buốt trong lòng

1/1 ... em cũng không đi đâu ... ở nhà có giỗ ... giỗ ông ngoại ... mọi người về nhà, người lớn trẻ con vui lắm ...

Năm mới rồi mà em vẫn vậy ... à có, em gầy đi 1 tẹo :D

Năm nay Tết sớm ... chẳng có không khí gì cả ... chán ...