Em ngoan, mùa về không bình yên như em mong ước. Mưa cứ thảnh thơi nhảy nhót rong chơi trong khi em phải gồng mình với những bộn bề công việc. Phố thì hờ hững, chỉ nhoang nhoáng theo những ánh đèn, chẳng quàng trên vai em lấy một tia sáng ấm. Và thốt nhiên, những yêu thương xa gần, em đều nghi ngại... Mà em, dù mùa quá đỗi chênh chao, hoang hoải, thì cứ nhẹ nhàng bước qua, em nhé!
Em ngoan, mỗi khi không hài lòng với ai đó hoặc với điều gì đó. Em nhớ ôm nỗi bứt rứt, bực dọc nhét vào ngăn kéo và khóa nó lại. Đừng để nó chạy lung tung, lỡ vô tình (chỉ vô tình thôi) đụng phải ai đó thì tội nghiệp họ lắm. Em biết không, mỗi vết thương (dù nhỏ) nếu không được bàn tay khéo léo chăm sóc, thì sẽ rất lâu kín miệng. Đôi khi trở thành một vết sẹo, dù họ chẳng muốn mang mà nó cứ đeo theo hoài. Chẳng phải, em luôn muốn trong mắt mình, ai cũng xinh đẹp?
Em à! Công việc và tình cảm là 2 khái niệm hoàn toàn khác biệt, chẳng dính dáng gì đến nhau sất. Cớ sao, em lại nối chúng bởi sợi dây yêu thương của mình? Có đáng không? Bởi em không chịu nổi cách làm việc cứng nhắc, hay bởi em quá mềm lòng, quá dễ dãi? Ôm đồm nhiều thế hèn chi em lớn không nổi! Ngoan nào em, phải biết yêu quý cái vóc hạc nhỏ bé kia chứ? Nó mà gịân dỗi, nằm ì ra thì em mệt đấy!
Em biết không? Dạo này em có thói quen "co" mình lại. Vì mùa se lạnh hay vì những tin yêu chẳng đủ ấm nồng? Xin em, đừng quá nhạy cảm, đừng cố che giấu, đừng bẻ cong ánh nhìn trong trẻo, thẳng thớm kia bằng những hoài nghi! Ngoan. Cứ trải lòng ra và chia sẻ những gì có thể, dù em biết trong câu chuyện ấy, trong nụ cười ấy, trong những thở than của bạn, sẽ có không ít điều... chưa thật. Em có hay, đôi khi, điều không thật thường làm đỡ những cơn đau.
Em ngoan... hay không ngoan khi những message đêm cứ dần thưa thớt. Giấc ngủ say là giấc ngủ không mộng mị, chẳng phải em sẽ ngủ thẳng một giấc khi có ai chúc ngủ ngoan sao? Em đừng tập thói quen kiệm lời, kiệm luôn cả 400đ chứ? Em chớ nên đắn đo những message ấy có được hoan nghênh, cũng đừng ngần ngại vì ý nghĩ "chẳng muốn gây chi thêm nỗi muộn phiền cho nhiều người." Yêu thương luôn bắt nguồn từ đó, em hiểu rõ mà!
Em... có bao giờ em đã nghe về "thuyết tuyệt đối"? Vậy thì, cầu toàn với bản thân, với cuộc đời làm gì? Đa mang chi để phải quanh quẩn trong các mối quan hệ, mà theo em, vốn nó đã không cần thiết! Mà mắc chi lại nhè nhẹt vì những chuyện không đâu rồi lại tự vỗ về "gió ơi gió ơi bay lên, để bụi đường cay lòng mắt." Em ngoan, cho phép em tự vây khốn mình bằng những giọt sương thôi đấy! Bởi những giọt ấy, dù có tụ lại thành lớp lớp dày đặc thì cũng trong lành, tinh khiết em ạ! Và nó sẽ tan, tan rất nhanh, rất dịu dàng khi tia nắng đầu tiên vừa lấp ló.
............Em ngoan, khi ngày mới theo về, đã bắt đầu những hư hao...
***
Em ngoan không? lại là một câu hỏi khác. Không tinh nghịch, không thách đố, đã vậy còn đẫm nước mắt nữa.
Trời mưa đột ngột, và em phải ngồi lâu trong tiệm ăn hơn bình thường. Tiệm này bán cả đồ ăn nhanh và giải khát. Cạnh bàn chúng em ăn phở là một đôi ngồi uồng càphê, người đàn ông đứng tuổi và cô gái trẻ, trông giống như thầy giáo với học trò hơn là một đôi tình nhân. Người đàn ông ngồi quay lưng lại nên em nhìn không rõ mặt, không biết ông ta nhìn cô gái thế nào, còn cô ta thì cả buổi không rời mắt khỏi gương mặt đối diện, phải yêu lắm mới nhìn thế. Em cũng không biết họ nói với nhau những chuyện gì. Chỉ nghe thấy người đàn ông bảo, dịu dàng: Về nhé!
Lần thứ nhất, cô gái nhìn ra ngoài trời và nói: "Đang mưa to quá ạ!".
Lần thứ hai, cô vâng nhưng không động đậy, "Mưa đã tạnh đâu".
Lần thứ ba. Vẫn vâng, nhưng cũng không tỏ vẻ gì là sắp đứng dậy cả.
Ba lần về nhé ấy mỗi lần cách nhau chừng mươi phút, người đàn ông dường như đã tỏ ra sốt ruột.
"Sáng nay anh có cuộc họp đấy" - anh ta nói vậy. "Mưa mà, anh bảo là tắc đường nên đến muộn" - cô gái nói bằng giọng xúi bẩy, xúi bẩy một cách yếu ớt, kiểu như chỉ hy vọng mà không chắc chắn vào việc mình làm. Mà đúng là không chắc chắn thật, giọng người đàn ông đã cương quyết hơn: "Anh phải về, họp xong còn nhiều việc lắm. Thanh toán giúp" - anh ta quay sang gọi chủ quán, một cách đặt dấu chấm cho câu chuyện, hơi phũ phàng. Em thấy thương cô gái quá thể, vì cô ấy, hơi co người lại, vẫn còn cố hỏi thêm một câu: "Anh bận thế cơ à?". "Anh hẹn trưa nay đưa chị ấy đi Metro" - người đàn ông trả lời, tàn nhẫn, thẳng thừng. Giờ thì đến em cũng co người lại, dù chẳng liên quan gì đến mình.
Cô gái mắt nhìn xuống, cầm túi đứng dậy. Một khoảnh khắc im lặng khá dài giữa họ. Em tưởng sẽ không còn gì để nói nữa. Vậy mà không phải thế, đột ngột, cô gái nhìn vào mắt người đàn ông đang tìm cách xua mình về, hỏi bằng một giọng tràn nước mắt, một câu hỏi nghe thắt cả tim: "Em ngoan không?".
Không biết người đàn ông nói gì, hình như một cái gật đầu. Họ rời tiệm ăn. Trời vẫn mưa. Em ngồi lại, nhìn mưa, thương tất cả những người đàn bà trên thế giới, những người đang yêu, đang chịu đựng, chẳng mong gì hơn được một lời khen ngoan.
Thương cả những người không đợi ai khen ngoan nữa!
t thik đọc c�c entry của m.c� nh�u l�c ngẫm thấy giống m�nh.cuộc đời đ�i khi thế!x�c động qu� chả b�t n�i j nữa
ReplyDeletey�u m nh�u!m ngoan ạ!