Hôm nay, tôi chợt nhận ra rằng mình thật yếu ớt ...
Nhận thấy mình có một thói quen... thói quen lâu rồi giờ mới quay trở lại... sợ cô đơn...
Thực sự đấy, rất sợ ... mỗi khi sợ, mỗi khi nhận thấy rằng mình đang cô đơn... thì bàn tay tôi là quờ quặng, tìm kiếm một bàn tay, một nơi chốn để dừng chân... đôi khi tôi tìm thấy, và cũng có khi... tôi tìm hoài không thấy...
Nhưng hôm nay, tôi đã có... đã tìm thấy bàn tay ấy... bàn tay mà lâu rồi tôi quên mất... hay là tôi đã vô tình để tuột...
***
Thêm một lần nữa, tôi thấy... còn sống là một điều hạnh phúc... tôi đã khóc nấc lên khi nhìn thấy hình ảnh... người vợ sà tới quan tài chỉ bởi sự nuối tiếc, đau khổ... Tôi sợ nghe tiếng "bà quả phụ" ... tôi sợ nghe thấy tiếng búa đóng vào quan tài... như để kết thúc...
Và... tôi thấy thương bạn tôi... nó không khóc... tôi khóc, mọi người đều khóc... em trai nó cũng khóc... Đôi khi, đó có thể là trách nhiệm vì từ giờ phút ba nó không còn nữa... mọi trách nhiệm sẽ chuyển sang đôi vai nó... 20 tuổi, một gia đình bện cạnh... nặng nề quá không, Vũ?
***
Mày gầy đi nhiều...
Friday, 1 August 2008
Sợ ...
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
... cuoc sog con nh dieu lam con ng ta doi khi la nga quy roi lai fai dug len... sau moi lan vay con ng ta hieu ra nh dieu, neu la ng ban lih thi se nhin vao no de sog tot hon... try to do it!
ReplyDeletem ạ,Vũ b�y h ko c�n l� v của h�i trc nữa v� ho�n cảnh v� cuộc sống tự lập đ� gi�p n� trưỏng th�nh l�n nhiều.N� cũng đ� chuẩn bị t�m l� v� biết l� sắp tới sẽ c�n fai đối diện với nhiều kh� khăn nữa...nhưng...ko thể trốn tr�nh,fai ko m?v� b�n n� c�n lu�n c� ng th�n v� cả ch�ng m�nh nữa.N� ko đơn độc chiến đấu một m�nh v�...m cũng vậy,huyền nh�!
ReplyDelete