Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
Có một thoáng thấy mình nhỏ dại, chông chênh quá
Tỉnh dậy hôm nay là một nỗi nhớ, 5h55 choàng mở mắt, cứ tưởng là 9h sáng rồi, nhìn vào cái màn hình điện thoại mới thấy còn sớm quá, nằm lăn lộn trên giường, cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ ... nhưng cứ 1 lúc lại tỉnh ... đầu choáng váng ... thấy đầu đau quá ... chẳng khá hơn hôm qua là mấy ... ngồi bật dậy lúc 7h26 ... lấy quần áo ... đi tắm cho thoải mái ... cũng thấy đỡ hơn hẳn ...
Bắt đầu một ngày vẫn như mọi hôm, ra khỏi nhà và quay trở lại 2 lần vì để quên đồ ... quên không đội mũ bảo hiểm ... quên ví ... quên điện thoại ... ra khỏi nhà ... đi mua quà sáng rồi đi làm luôn nhưng ... quay trở lại ... quên đồng phục ... nhưng không sao vẫn đến cửa hàng đúng h lúc 8h26 ... hehe ... còn sớm chán ...
Dẫn dắt vào để hơi hâm ... dở hơi 1 tẹo ...
Muốn viết entry này từ chiều ... vì đó là lúc nỗi nhớ đong đầy nhất ... tôi nhớ về một tuổi thơ không có bố ... có ông, có bà, có mẹ, có anh, có chị, có cô dì chú bác nhưng không có bố ...
Tuổi thơ của một đứa bé không có bố cũng không có j khác biệt nhỉ ... vẫn ngày ăn ba bữa ... vẫn chơi búp bê, đồ hàng, được bà nhong nhong 2 anh em khắp ngõ, nhưng không được trèo cổ bố, khóc nhè ăn vạ nhưng người dỗ ko phải là bố ...
Nếu như là một con nhóc thì chắc chắn nó sẽ chẳng nhận ra đâu ... một sự thiếu vắng vô cùng to lớn ... nhưng đến h, lớn lên, rồi chợt nhớ về kí ức tuổi thơ 1 thời mới thấy nhớ, mới thấy xót xa chính mình ...
Không than trách hay oán hận gì, cuộc đời là thế ... ko ai cho ko ai cái j ... và cuộc sống hiện tại của tôi cũng vẫn ổn ... dù không có bố ... chỉ là ... đôi khi thấy thiếu vắng một sự răn đe ... một cái j đó là bóng dáng người cha trong lòng .... thấy hẫng hụt ... khi vô tình ánh mắt chạm phải ... hình ảnh cha và con gái ....
Biết bố chắc cũng yêu 2 chị em nhiều lắm ... ra đi không hẳn đã là hạnh phúc ... chẳng có sự chia tay nào không có nước mắt, không có sự hy sinh ... nhưng 16 năm dường như là quá dài cho một sự chờ đợi ... một người ... một tình cảm trọn vẹn .... mất mát là điều ko thể tránh ... và để bù đắp cho những tháng ngày dài ấy dường như cũng khó khăn hơn ...
Có những phút giấy bồng bột ... sự hiếu thắng của một con bé ... cũng lấn át đi phần nào cái gọi là sự thông cảm trong tôi với bố ... tôi thiếu vắng sự bảo ban dạy bảo của một người cha từ bé ... dù đã hiểu chuyện .... rằng cuộc sống không đơn giản ... nhưng trong tôi ... đôi khi là trách bố ... xa tôi quá ....
Và hôm nay, tôi nhớ ... nhớ bố lắm ... nhớ cả một tuổi thơ tôi ko có bố ....
Bố ơi. con thật sự nhớ...
He should know this entry !!!
ReplyDeleteNh�c ah. Tuổi thơ anh cũng phải xa Bố kh�ng được ở b�n cạnh Bố. 1 đứa trẻ được no đủ hơn bạn b� c�ng trang lứa nhưng lại thiếu đi t�nh Cha. Bao nhi�u năm đ� qua đi chỉ l� những lần gặp Bố gắn gủi khi Bố về ph�p. Giờ khi anh đ� lớn th� Bố anh lại ra đi. 17 năm xa Bố v� b�y giờ th� l� m�i m�i.
ReplyDeleteCuộc đời l� thế dẫu biết nỗi đau n�y sẽ kh�ng bao giờ ngu�i, sẽ m�i đi theo m�nh.
Nh�c h�y qu� trọng những g� đang c� v� ở b�n nh�. Ch�c em v� gia đ�nh hạnh ph�c
"M�i m�i trong con b�ng h�nh Cha" em nh�
ReplyDelete