Wednesday, 18 July 2007

Sometimes Angels Fall... (one-shot) Part II


Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}

“Ko, điên à?!! Tôi ko quen biết gì với cậu ta hết mà hơn nữa cậu ta là con trai đấy…”

“CON TRAI?!!” Cả Yoochun và Junsu cùng há hốc miệng ngạc nhiên. “THẬT KO?” Rồi tụi nó đồng loạt quay về phía Jaejoong như để xác định lời nói của Yunho.


“Cậu có chắc ko Yunho?” Junsu thì thầm vào tai của Yunho sau một lúc nhìn ngắm Jaejoong.

“Cậu tưởng tôi mù giới tính à?” Yunho nhăn nhó.

“Ko quen nhau sao hai người lại đi chung với nhau?” Yoochun nhìn hắn ngạc nhiên.

“Chậc, chuyện kể ra dài dòng lắm…Nhưng ko có gì nghiêm trọng cả. Tôi có thể tự giải quyết được.”

Yoochun và Junsu nhìn nhau rồi lại nhìn Yunho.

“Aisss….Hai người đừng có suy nghĩ bậy bạ.”

“Đâu nào!” Junsu cười khúc khích. “Có cậu suy nghĩ bậy bạ thì có.”

Lúc Yunho đang gườm mắt nhìn Junsu thì Yoochun vỗ vai hắn và cười.

“Ừ, cậu bận vậy thôi nhé…Tụi mình cũng phải đi đây! Tụi mình chỉ ghé đây để mua một ít kem thôi. Cậu cũng sành điệu ghê nhỉ. Quán kem này nổi tiếng nhất thành phố đấy. ”

“Ờ…ờ…thế à?!!” [^__^!]



Rồi hai người họ quay về nơi Jaejoong đang ngồi và chào tạm biệt cậu.

“Tiếc là chúng tôi ko có dịp để nói chuyện lâu hơn với cậu. À, cậu tên gì nhỉ?” Junsu nhìn Jaejoong và cười. “Tôi là Kim Junsu còn đây là Park Yoochun.”

“Chào hai người. Tên tôi là Jaejoong, nhưng hai người có thể gọi tôi là Joongie ^^.”

“Joongie? Cái tên nghe ngộ nhỉ?!!” Yoochun bật cười. “Nhưng mà nghe cũng dễ thương. Hợp với cậu đấy!”

Jaejoong sung sướng nhìn Yoochun với đôi mắt to long lanh. “Thật hả? Tên đó hay thật hả? Cậu thấy dễ thương thật hả?”

Yoochun và Junsu ko thể hiểu vì sao Jaejoong lại tỏ ra vui mừng như thế khi tụi nó khen cái tên Joongie của cậu nghe dễ thương. Riêng Yunho ngồi im trong góc bàn và cố nén cười. Hắn nghiệm ra được một điều là Jaejoong rất mê những thứ dễ thương, đặc biệt là cái tên Joongie.

“Chúng tôi là bạn học chung lớp với Yunho. Sinh viên năm đầu, còn cậu?” Dù trước đó, Junsu và Yoochun nói là có chuyện phải đi nhưng bây giờ bọn nó lại tự nhiên thấy có hứng thú với Jaejoong. Yunho ko trách hai đứa khi tụi nó nấn ná ở lại hỏi han Jaejoong.
Jaejoong có một sức thu hút kì lạ.


“Ah, tháng 12 năm nay tôi vừa tròn 200 tuổi ^^.”







~ Sự im lặng bao phủ cái bàn của Yunho~







“Hahaha…”

Cuối cùng Yoochun và Junsu phá ra cười, riêng Yunho ko biết nên cười hay nên khóc nữa.

Yoochun, vẫn còn khúc khích cười, vỗ vai Jaejoong một cách thân thiện, “Aaaaaa, cậu vui tính thật đấy! Trông cậu chỉ cỡ 16-17 hay bằng chúng tôi là cùng…”

“Tôi nói thật! Nhưng 200 tuổi là vẫn còn nhỏ mà.” Jaejoong nhìn Yoochun với vẻ mặt nghiêm túc.

“À, ra thế.” Yoochun chỉ cười toe toét và gật gù ra vẻ thông suốt. Trong lúc ấy Junsu ghé vào tai Yunho và thì thầm.

“Joongie ngộ nhỉ ^^. Cậu gặp cậu ấy ở đâu vậy?”

“Này, hai cậu ko phải là có việc bận à? Sao ko đi đi?!!” Yunho trừng mắt nhìn hai thằng bạn của mình. Hắn biết như thế là thô lỗ nhưng Yunho chẳng biết giải thích như thế nào về Jaejoong cho tụi nó nghe. Mà hắn cũng ko muốn nói với bọn nó là Jaejoong bị tâm thần.

Yoochun và Junsu tế nhị nhìn nhau rồi toét miệng cười với Yunho,”Rồi rồi, bọn này ko làm phiền hai người nữa. Lập tức biến đây.”


Trước khi bỏ đi, Junsu chợt cúi xuống bên cạnh Jaejoong và thì thầm cái gì đó làm Yunho nhìn tụi nó một cách cách tò mò. Nhìn Jaejoong mỉm cười và thì thầm ngược lại với Junsu, Yunho sốt ruột muốn biết hai người đang nói về cái gì lắm nhưng hắn ko dám lớn tiếng hỏi.


Đợi cho hai người kia đi khuất, Yunho mới chồm người đến trước và gạn hỏi Jaejoong. “Joongie, Junsu vừa nói gì với cậu thế?”

“Ko nói cho cậu biết đâu!” Jaejoong nhìn hắn tinh nghịch.

“Có liên quan đến tôi ko?”

“Có!”

“Vậy thì cậu nhất định phải nói.”

“Ko nói.” Nói rồi, Jaejoong bỗng nhảy xuống ghế và chạy ra khỏi tiệm kem.


Yunho vội vàng đuổi theo cậu nhưng hắn đã bị nhân viên trong tiệm níu áo lại để đòi tiền. Đến khi Yunho ra được khỏi tiệm kem thì bóng dáng của Jaejoong đã mất hút trong biển người của đêm Noel. Hắn lo lắng vừa chạy vừa nhìn quanh quất, hi vọng có thể tìm thấy bóng dáng của Jaeoong.

“Joongie! Joongie!” Yunho gọi lớn, mặc cho những người xung quanh nhìn hắn hiếu kì. “Joongie ah! Joongieee…”


Tại sao hắn phải lo lắng như vậy? Jaejoong đột ngột xuất hiện trước mặt hắn thì cậu cũng có thể đột ngột biến mất. Yunho và Jaejoong ko quen biết nhau, hai người chỉ gặp nhau chưa đầy một tiếng đồng hồ nên cho dù Jaejoong có bỏ đi hay ở lại cơ bản là cũng ko đáng cho hắn bận tâm.

Nghĩ thế nhưng Yunho ko thể nào chịu được cảm giác lo lắng bất an trong lòng mình.

Lỡ cậu ấy đi lạc thì sao? Jaejoong ko phải người ở đây? Lỡ có gì xảy ra cho cậu ấy thì sao?

Hắn còn nghĩ đến nhiều cái Lỡ như nữa. Càng nghĩ thì Yunho càng sợ. Hắn sợ có chuyện gì đó có thể xảy ra cho cậu.

Yunho cứ chạy mãi trong trong đêm Giáng Sinh, mong nhìn thấy khuôn mặt và nụ cười của Jaejoong một lần nữa. Hắn đụng vào nhiều người trên suốt đường đi, vội vã xin lỗi họ rồi lại mải miết chạy trên con phố dài… Nhưng bóng dáng người bạn kì lạ vẫn biệt tăm biệt tích. Cổ họng hắn bắt đầu khản đặc và khô rát vì gọi lớn cái tên Joongie ko biết bao nhiêu lần.



Cuối cùng Yunho cũng phải dừng lại để thở. Hơi lạnh tê tái trên da của hắn, mỗi hơi thở hắn thở ra như đông cứng lại trong cái lạnh khắc nghiệt của đêm giáng sinh.







“Vì tôi sẽ ở bên cạnh cậu giáng sinh năm nay.”






Câu nói và khuôn mặt của Jaejoong lại hiện lên trong tâm trí Yunho nhưng lần này hắn chỉ bật cười chua chát.







“Nói dối!”





















“Merry Christmas!”




Yunho lập tức ngẩng đầu lên khi chất giọng ấm áp quen thuộc của Jaejoong vang lên bên tai hắn.








Jaejoong đang đứng trước hắn ko xa lắm, đôi mắt đen của cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. Khoé môi của cậu khẽ nâng lên thành một nụ cười. Cả người Jaejoong như đang phát ra thứ ánh sáng kì ảo lung linh trong đêm tối. Và cho dù xung quanh Yunho đang có rất nhiều người rảo bước qua lại, nhưng tai hắn chỉ còn nghe thấy tiếng nói của Jaejoong, chỉ nhìn thấy một mình Jaejoong đứng giữa phố.


Hắn bước đến bên cậu.



Yunho thẫn thờ cất tiếng nói. Giọng của hắn nghe chậm rãi nhưng đầy trách móc.




“Cậu đã ở đâu vậy? Cậu có biết tôi đi tìm cậu mệt lắm ko? Tại sao đi mà ko nói cho tôi một ti--.”



“Yunho-ah, Merry Christmas!” Nhưng Jaejoong chỉ nhìn hắn mà cười.






Bao giận dữ và lo âu trong lòng Yunho như tan biến theo nụ cười của Jaejoong. Hắn ngừng lại vài giây rồi cuối cùng cũng mỉm cười lại với Jaejoong.


“Merry Christmas, Joongie!”











Lúc ấy chợt một hiện tượng lạ lùng xảy ra. Từ trên trời cao, mưa bắt đầu trút xuống đường phố như thác đổ cho dù trước đó đài khí tượng đã báo rằng giáng sinh năm nay sẽ ko có hạt mưa nào. Từ kinh ngạc rồi chuyển sang hốt hoảng, mọi người trên phố hớt hải tìm cho mình một chỗ trú mưa.


Yunho và Jaejoong cũng chạy vào dưới mái hiên của một căn nhà thờ gần đây. Ngẫu nhiên sao chỉ có hai người trú mưa ở dưới hàng hiên ấy. Sau một lúc lặng thinh, Yunho cất tiếng nói.


“Cậu làm tôi có cảm giác bị bỏ rơi trong đêm giáng sinh. Thiệt tình, cảm giác đó chẳng vui vẻ gì!”

“Ồ, vậy bây giờ cậu có cảm giác với giáng sinh rồi hả?” Jaejoong hỏi bằng cái giọng ko biết là đùa hay thật.

“Cậu…Nếu cậu muốn giúp tôi có cảm xúc với đêm giáng sinh bằng cách ấy thì tôi nói cho cậu biết là tôi chỉ cảm thấy bực mình thôi.”

Tiếng gắt của Yunho bị át đi bởi tiếng mưa rào rào ngoài trời nhưng giọng nói nhẹ nhàng của Jaejoong lại vang lên thật rõ ràng và rành mạch.

“Yunho, cậu đã nói đúng đấy. Thật ra cậu ko cần ai giúp cả! Cậu có nhiều cảm xúc cho đêm giáng sinh hơn là cậu tưởng đấy.”



Yunho lạnh lùng nhún vai, “Vậy á? Ừ, ngay bây giờ tôi có nhiều…cảm xúc lắm đây này. Thấy mình vừa khờ vừa dễ bị người khác quay như dế…” Hắn ngừng lại, lo lắng là đã quá nặng lời với Jaejoong. Nhưng dường như Jaejoong ko hề để tâm đến thái độ của Yunho, cậu vẫn bình thản nhìn hắn và tiếp tục nói.

“Cậu luôn cảm thấy lẻ loi và buồn bã trong đêm giáng sinh. Cậu vẫn luôn mong ông nội quay về nhà với cậu trong đêm Noel và cùng đón năm mới với cậu. Cậu vẫn mong có ai đó bên cạnh mình trong mỗi buổi tối đặc biệt ấy…”

“Nhảm nhí! Tôi chẳng bao giờ thấy cô đơn cả! Bây giờ ko và ngay lúc nhỏ cũng thế…” Yunho ngắt lời cậu. “Noel năm nào nhà tôi rất nhiều đồ chơi. Nhiều đến chất đầy cả một căn phòng cũng ko hết. Tôi có thể chơi với đống thú nhồi bông của mình, ko cần bạn bè--”


“Yunho, cậu sợ giáng sinh!”







Giọng nói dịu dàng của Jaejoong cắt ngang câu nói của Yunho. Hắn sững sờ như có ai đó vừa giáng vào mặt mình một bạt tai. Những hình ảnh xa xưa tự dưng đổ về tâm trí hắn như một thước phim được tua lại….

>> Ngừng nhạc <<








Một thằng nhóc mũm mĩm cỡ 6-7 tuổi tóc tai lỉa xỉa như con nhím con thò mặt vào căn phòng khách khổng lồ. Trông bộ dạng lấm lét của nó thì đố ai nghĩ rằng thằng nhóc đang đi lại trong chính căn nhà của nó mà là đang làm gì đó lén lút ở nhà người ta.


“Cậu Yunho, sắp đến giờ ngủ rồi. Cậu về phòng đi!”


Nó giật mình quay lại nhìn bà quản gia già nghiêm nghị rồi phụng phịu. “Cho con ngủ trễ một tí đi mà. Hôm nay là Noel cơ mà!”


“Trẻ con nên đi ngủ sớm để ông già Noel còn đến tặng quà được chứ.”


“Ông già Noel sẽ ko thấy phiền nếu ông ấy phải đợi con thêm một chút đâu!”


“Cậu Yunho à, như vậy là ko ngoan. Ko được bắt người khác đợi mình! Đi nào, tôi sẽ dẫn cậu về phòng nhé.”






Bà đặt thằng nhóc lên cái giường khổng lồ, bự gần gấp 10 lần nó rồi kéo chăn đắp cho nó.


“Tối nay nội có về với con ko ạ?”


“Ngài chủ tịch rất bận. Ông ấy phải bay tới New York để kí một bản hợp đồng hôm nay! Có lẽ sáng mai ông ấy mới về. Chúc cậu ngủ ngon, cậu chủ nhỏ!”

Khi bà quản gia đã khép cánh cửa lại, Yunho lật tấm chăn ra và chạy tót về bên cửa sổ phòng mình.Dưới phố, ánh đèn lung linh và tiếng cười nói vui vẻ dưới phố vọng đến. Văng vẳng từ xa là tiếng nhạc Jingle Bells vui tươi rộn rã hoà chung với tiếng chúc nhau “Giáng Sinh Hạnh Phúc” cứ chốc chốc lại vang lên đâu đấy. Không khí ấm cúng của đêm Noel tràn ngập trong không khí. Giáng sinh tuồn vào mọi ngóc ngách của đường phố nhưng lại bỏ qua căn biệt thự khổng lồ của Yunho.

Yunho nghe thấy một bài hát giáng sinh thật buồn vang lên gần nhà nó..

La La La La La La

La La La La La


I’m wishing on a star

And trying to believe

That even though it’s far

He’ll find me Christmas Eve

I guess that Santa’s busy

Cause he’s never come around

I think of him

When Christmas comes to town

The best time of the year

When everyone comes home

With all this Christmas cheer

It’s hard to be alone


. . .


When Christmas comes to town





Yunho kéo rèm lại và trở về giường, nó túm lấy con gấu Misa của mình. Con gấu thật ấm và thật lớn khiến Yunho như muốn lọt thỏm trong vòng tay của nó.


“Ko sao đâu! Có Misa bên cạnh là được rồi. Yunho cũng ko cần ông nội, ko cần ai hết…”


Yunho mỉm cười sung sướng khi nó nghĩ đến đống quà lớn đủ màu sắc mà nó sẽ nhận được vào sáng hôm sau. THằng nhóc thiếp vào trong giấc ngủ với tin tưởng rằng chỉ cần nhìn thấy đống đồ chơi ấy nó sẽ ko còn cảm thấy cô đơn nữa….




Thằng nhóc 6 tuổi ấy đã tự nói với mình rất nhiều lần rằng nó ko hề trơ trọi chút nào vì vây quanh nó là những món đồ chơi đắt tiền đủ màu sắc mà những đứa trẻ con bình thường khác chưa chắc có dịp được nhìn thấy trong đời. Nó cứ lập đi lập lại mãi điều ấy cho đến khi nó tin là mình ko cô độc thật, cho đến khi nó thấy rất thoải mái với sự vắng mặt của người thân vào đêm giáng sinh hay bất kì dịp lễ tết nào. Nỗi cô đơn và tâm sự buồn bã của thằng nhóc đã bị chôn vùi xuống đáy tim của nó, đã được dấu thật sâu trong kí ức của nó…


Rồi thời gian trôi qua, thằng nhóc ấy lớn lên và ko còn nhớ rằng nó đã từng cảm thấy trơ trọi đến dường nào mỗi khi mùa giáng sinh đến.


Nó chỉ đơn giản là vô cảm với giáng sinh…


Đơn giản là đối với nó cho dù buổi tối ấy có phải là đêm giáng sinh hay là gì đi chăng nữa…


…Nó cũng chỉ có một mình…



Yunho nhìn đăm đăm vào màn mưa trước mặt mình. Những thứ tưởng như sẽ ko bao giờ nhớ lại và ko bao giờ cảm thấy nữa nay bỗng nhiên hiện lên thật rõ ràng.


Chỉ với một câu nói của Jaejoong.



“Yunho ah,” Giọng của Jaejoong lại vang lên thật nhẹ nhàng.


Yunho vội ra hiệu cho cậu giữ im lặng, “Jaejoong à, để cho tôi yên tĩnh một chút được ko?!!”


Jaejoong im lặng. Yunho cũng im lặng, mắt không rời khỏi khoảng ko gian trắng xoá mưa trước mặt.



Hắn biết Jaejoong đã nói đúng.


Hắn sợ đêm giáng sinh.


Hắn sợ phải ở một mình vào đêm giáng sinh.


Hắn sợ nếu mình hiểu được thế nào là một đêm giáng sinh thật sự, hắn sẽ nhận ra là hắn cô đơn đến mức nào.







“Ừ, thì cứ cho là cậu đã đúng đi, Jaejoong. Vậy tôi nên làm gì bây giờ hả?” Yunho chợt cười khẩy. Miệng nói nhưng mắt ko nhìn Jaejoong lấy một lần.





“Cậu hãy viết về những cảm xúc trong lòng cậu. Yunho, cậu đừng trốn tránh tình cảm thật sự của mình nữa. Cậu ko cảm nhận được ko khí của đêm giáng sinh bởi vì cậu đang tự khoá kín cánh cửa trong tim cậu. Giáng sinh ko thể nào tự bước qua cánh cửa ấy nếu cậu ko chịu mở nó ra.


Khi cậu mở trái tim mình ra đó cũng chính là lúc cậu nhận ra cậu ko cô đơn như cậu nghĩ. Cậu sẽ tìm thấy những con người sẵn sàng bên cạnh cậu khi cậu cần…”



Ánh mắt Yunho cuối cùng cũng rời khỏi màn mưa để nhìn Jajeoong.



“Tôi ko biết Jaejoong à! Hình như tôi đã làm mất cái chìa khoá của cánh cửa ấy rồi…”



Jaejoong nhìn sâu vào mắt của Yunho, nụ cười chưa hề rời khỏi khuôn mặt của cậu.



“Đừng lo! Sẽ có nhiều người khác giúp cậu mở cánh cửa ấy! Chỉ cần cậu có can đảm đối mặt…”


Tiếng mưa vẫn rơi thật nặng và thật nhanh ngoài kia nhưng trong lòng Yunho bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm và yên tĩnh đến lạ.






“Cậu sẽ giúp tôi mở cánh cửa ấy chứ…”











Màu mắt Jaejoong khẽ dao động.


“Tôi sẽ cầu nguyện cho cậu…”








“Cậu phải đi sao?”





“Ừ…”



“Cậu ko thể đến thăm tôi thường xuyên à?”



“Ko!”



“…..”



Jaejoong dứt mắt mình khỏi khuôn mặt Yunho để nhìn lên trời, nơi xuất phát của cơn mưa kì lạ và bất ngờ đêm giáng sinh.


“Thượng Đế đã phát hiện ra tôi xuống đây rồi. Cơn mưa này là do ông ấy gửi tới đấy. Nếu tôi ko trở về thì con người sẽ ko thể ăn giáng sinh được đâu.”


Yunho bối rối. Đến lúc này mà Jaejoong vẫn còn nói với hắn về Thượng Đế và cái thế giới tưởng tượng trên mây của cậu .


“Ko phải thiên thần có nhiệm vụ làm con người hạnh phúc sao? Tại sao Thượng Đế lại phải giận dữ?”


Jaejoong lắc đầu.


“Tôi ko có quyền xuống thế giới loài người. Trên tầng mây thứ 19, tôi chỉ mới là một tiểu thiên thần trông coi giếng gương. Mỗi khi phát hiện ra có người bất hạnh, tôi phải báo cho Thượng Đế biết rồi ông ấy sẽ cử những thiên thần lớn tuổi hơn, giỏi giang hơn đến giúp đỡ họ.


Tôi nói với cậu là tôi vô ý té ngã vào gương xuống nơi ở của cậu, đúng ko?


Là tôi nói dối đấy!


Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của cậu trong mặt gương, ko hiểu sao tôi rất muốn giúp cậu. Cho nên tôi đã giả vờ té ngã vào giếng gương lúc Changmin ko chú ý. Rồi một ngôi sao băng đã đưa tôi xuống trần gian và lọt vào ngay căn phòng của cậu…”



Jaejoong bật cười.


“Thật tội nghiệp Changmin, có lẽ Thượng Đế sẽ trách cậu ấy vì ko trông chừng tôi cẩn thận. Ông ấy vẫn hay quên rằng Changmin nhỏ hơn tôi nhiều!”


Yunho ko biết mình có thể tin được những điều Jaejoong đang nói với hắn hay ko. Hắn vẫn mong là cậu chỉ đùa giỡn hay giấu diếm thân phận thật sự của mình. Nhưng Yunho vẫn đủ thông minh để nhận ra là Jaejoong ko hề có dáng vẻ của một người đang nói dối.


Nếu Jaejoong thật sự là một thiên thần …



“Đã đến lúc chúng ta chia tay rồi…”




Trái tim Yunho đập hụt một nhịp. Hắn chỉ mới gặp Jaejoong nhưng hắn rất mến người bạn mới của mình. Vậy mà bây giờ cậu ấy lại sắp phải ra đi.



“Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?” Yunho bối rối nhìn cậu. Hắn có cảm giác rằng Jaejoong sắp mọc cánh và bay đi mất. Hắn muốn chạy đến giữ cậu lại nhưng ko hiểu sao hắn chỉ đứng chôn chân tại chỗ…



“Có thể…”



Rồi Jaejoong mỉm cười thật hiền.



“Tôi sẽ luôn trông chừng cậu qua giếng gương.


Nếu cậu có gặp khó khăn gì lần nữa có thể tôi sẽ ….”




“Giả vờ ngã vào cái giếng gương ấy lần nữa…” Yunho chợt cắt ngang lời cậu. Jaejoong nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫ n thích thú.


Cậu cười tít mắt và gật đầu.


“Ừ!”












Có tiếng động sau lưng Yunho khiến hắn giật mình quay lại. Có một cặp tình nhân vừa dạt vào trú mưa dưới chung mái hiên với bọn hắn. Sau cái cười xã giao giữa hai bên, Yunho quay đầu lại.









Jaejoong đã ko còn ở đó nữa…






Mưa đến vội.


Đi cũng vội.




Mang theo một điều gì đó…




Hay một ai đó…





Người ta nhanh chóng đổ xuống phố để tiếp tục cuộc chơi đêm bị gián đoạn. Trời chỉ mới mưa ầm ĩ trước đó mất phút mà phố xá giờ lại tấp nập người qua lại. Đèn đóm lại rực rỡ loang loáng trong đêm.


Yunho chậm rãi bước đến nơi có chiếc áo khoác và đôi giày ống được đặt gọn gàng dưới đất. Cậu nhặt chúng lên và mân mê lớp vải dày. Chiếc áo vẫn còn ấm và thoang thoảng một mùi hương lạ.






Một nụ cười nhẹ nở trên môi Yunho.



“Joongie…Cảm ơn cậu…”



Cho dù hắn ko bao giờ có dịp nhìn thấy đôi cánh của cậu, Yunho đã tin rằng Jaejoong thật sự là một thiên thần nhỏ…





Nhạc chuông di động vang lên lảnh lót trong túi áo của Yunho. Hắn choàng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình.


“Annyonghaseyo, Yunho nghe đây?”




[Yah, Yunho ah, cậu có rảnh bây giờ ko?] Tiếng nói cao vút của Junsu đập vào màng nhĩ Yunho khiến hắn nhăn nhó và đẩy con “dế” ra xa. [Yoochuuuuuuuuunnnnnn, bỏ tay ra khỏi cái bánh của tui ngaaaaaaayyyy... Chanyeon noona, chặn cậu ta lại…]



Yunho nhăn mặt khi có rất nhiều tiếng ồn khác lọt vào ống nghe của hắn và cho hắn biết là Junsu ko ở một mình.


“Alo, Junsu-ah? Cậu ở đâu vậy?”


“Tụi này đang có party ở nhà của Heechul hyung. Có rất nhiều người khác nữa. Yunho ah, cậu có muốn tham gia ko? Overnight nhé. À, rủ cả Joongie nữa…”



Yunho thấy lòng mình hơi chùng xuống khi Junsu nhắc đến Jaejoong, “À, Joongie…Cậu ấy về nhà rồi… Ko biết bao giờ trở lại!”


[Ồ, vậy hả...Tiếc nhỉ? Bọn này muốn giới thiệu cậu ấy với mọi người. Vậy cậu có tới ko? Năm nào cậu cũng viện cớ là mắc bận, năm nay ko có vụ đó đâu nhé...]



Yunho chỉ muốn biến về nhà và buông mình lên giường ngủ một giấc thật sâu như hắn vẫn thường làm vào mỗi năm nhưng tối nay....





“Đừng lo! Sẽ có nhiều người khác giúp cậu mở cánh cửa ấy! Chỉ cần cậu có can đảm đối mặt…”




“Okay, Junsu ah, tôi sẽ đến...À, mà này, cậu đã nói gì với Joongie trong quán kem vậy…”


[Bleehhh, ko nói cho cậu nghe đâu...”


“Yahhh, Kim Junsuuuu….Tôi mà tới đó là cậu liệu hồn đấy…”



Yunho bước xuống đường.



Lần này hắn tự nhiên thấy nao nao khi bước giữa phố xá đông người.


Không khí giáng sinh từ từ len lỏi vào cánh cửa trong trái tim của Yunho…



Tiếng chuông nhà thờ điểm 12 tiếng.


Vậy là một năm mới lại bắt đầu…

Tháng 12…

Một ngày trước đêm Giáng Sinh năm 2006





“Mr. Jung, congratulation to you!”

(Ông Jung, xin chúc mừng ông!)

Yunho gật đầu chào cánh phóng viên trong phòng họp báo rồi kéo ghế ngồi xuống. Đám phóng viên bắt đầu ồ ạt chạy đến đặt câu hỏi cho Yunho bằng tiếng Anh về cuốn sách vừa đạt giải thưởng văn học lớn ở London của cậu. Đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nên Yunho trả lời trôi chảy mọi câu chất vấn của cánh nhà báo.

Đêm nay có lẽ là đêm Giáng Sinh hạnh phúc nhất từ trước đến giờ của Yunho (dù hắn ko thể nào quên được giáng sinh năm ngoái với Joongie). Cuốn sách Yunho viết về đề tài giáng sinh đã đạt giải thưởng lớn trong nước, được đánh giá cao và đề cử ra nước ngoài. Hắn đã bỏ ra hàng tháng trời ngồi dịch lại tác phẩm của mình sang tiếng Anh để tham dự đề cử cho tác phẩm văn học nước ngoài hay nhất trong năm 2006 tổ chức tại London.

Và giờ đây Yunho đang ngồi trong cuộc họp báo công bố tác phẩm đoạt giải. Hắn chỉ cảm thấy lâng lâng như đang bước trên mây khi mọi người vỗ tay chúc mừng hắn.



“Mr Jung, in the first page of the book, you wrote For my Angel. Is that someone important to you?”

(Ônh Jung, trong tờ đầu tiên của quyển sách, ông đã đề Dành cho Thiên thần của tôi. Đó có phải là một người quan trọng đối với ông ko?)

Yunho im lặng một chút với nụ cười khẽ thoáng qua môi hắn.

“Yeah, you can say that again! That person gave me the motive to finish this book.”

(Vâng, đúng vậy! Người ấy đã cho tôi động lực để hoàn thành cuốn sách này.)

“Is this Angel a beautiful lady?”

(Có phải người tên Angel này là một cô gái xinh đẹp?)

Mọi người cười rộ lên với câu hỏi ấy.

Yunho chỉ tủm tỉm cười.

“No, that’s really an angel!”

(Ko, đó là một thiên thần thật sự!)

* * *






Yunho bật nắp di động ra và nhận được 80 tin nhắn bị nhỡ trong máy của mình. Hầu hết là tin chúc mừng từ bạn bè hắn.



Yoochunie: Yunho-ahhhh, chuc mung cau. Đe danh cho minh mot cuon voi chu ki cua cau nhe.

Junsu_bubble: Yunho-ah, chuc mung. Cau da la nha van noi tieng roi đay. E nay, neu Yoochun xin cau 1 cuon sach thi đung ki cho han nhe. Han chi muon đem cuon sach ay di ban kiem chac thoi. ^”^

Heechul_Rella: Hey, yo, babe. Chuc mung cau. Noi tieng roi dung quen hyung nhã… X X X

Rose_NMinWoo: Chuc mung, Yunho dongsang….Errr…. Have fun there … Buy me a gift from London when you’re back, ‘kay? XP


…….



Yunho cố nén cười để đọc hết 80 cái tin nhắn. Nhưng cuối cùng hắn chỉ đọc nổi tới cái thứ 13 (số xui) là phải đóng máy lại vì bao tử của hắn đã đau quặn lên do cười. Khi cơn tức cười đã qua, hắn chợt nhớ rằng có một người vẫn chưa gọi cho hắn trong ngày vui trọng đại này.

Yunho bấm số và đợi…


“Alo, nội à, là Yunho đây. Tác phẩm của con đã đạt giải rồi…”

[.......]

“Nội có mừng cho con ko?”

[.......]

“……”

“Yae, bây giờ con đã trở thành nhà văn chuyên nghiệp rồi. Xin lỗi nội, con ko thể kế nghiệp của….”

[.......]


“Yae? Nội ko giận con thật chứ?”

“Cám ơn ông nội. À, khoan đã, ông nội à….”

[.......]

“Năm nay ông nội có thể ăn giáng sinh với con ko?”

Đầu dây bên kia im lặng thật lâu, Yunho gần như ngưng thở trong sự chờ đợi hồi hộp. Cuối cùng rồi cũng có tiếng trả lời. Một nụ cười rạng rỡ lan ra trên môi Yunho, tim của hắn đập liên hồi vì sung sướng.

“Thật sao? Nội nói thật chứ? Ok, vậy con sẽ gặp nội vào đêm mai nhé. Ok, bye bye.”

Hắn phấn khích vung nắm tay lên trời. Yunho ko dám tin là ông nội khó tính cộng nghiêm khắc của hắn cuối cùng cũng đã chấp nhận nghề nghiệp mà hắn theo đuổi. Và khó tin hơn là ông đã đồng ý gác mọi công việc trong công ty lại để ăn giáng sinh với hắn năm nay.

Vui mừng tiếp nối vui mừng khiến Yunho cảm thấy sung sướng đến nghẹt thở. Hắn tưởng như mình đang ở trên mây. Một bông tuyết nhỏ xíu đáp nhẹ lên chóp mũi của hắn. Bông tuyết đầu tiên của mùa đông ở London.

Đêm nay bầu trời của London thật trong và đẹp. Yunho ngước mặt nhìn khoảng không gian sâu thăm thẳm trên đầu mình.

“Joongie à? Cậu có nhìn thấy thành công hôm nay của mình ko?”

Những kỷ niệm cũ ùa về khiến Yunho không khỏi mỉm cười dù mắt của hắn tự nhiên nhoè đi một chút.

“Hi Yunho.” Một anh bạn người Anh của Yunho xuất hiện. Anh vỗ vai hắn.

“Hi, Justin.” Yunho lặng lẽ dụi đôi mắt của mình.

“Do you want to go for a drink with me?”

“Sure ^^…”

“Hey, is it a shooting star?” Justin chợt kêu lên và chỉ tay lên trời.

Theo tay của Justin, Yunho mở to mắt nhìn một ngôi sao băng bay ngang bầu trời xanh thẳm. Ngôi sao ấy cũng có cái đuôi dài và sáng một cách lạ lùng. Giống như ngôi sao của cái đêm mà Jaejoong xuất hiện trong nhà hắn.


“Đấy, tôi từ trên kia xuống. À, đúng ra là̀ tôi bị té xuống…”

“Sao băng là phương tiện di chuyển của chúng tôi. Mỗi khi xuống đây, chúng tôi đều dùng sao băng để đi cho nhanh. Dùng cánh thì hơi mất thời gian mà lại hay đau lưng nữa. Gọi nó là Máy bay chắc là cũng ko sai. Máy bay sao băng ^^… Ah, cuteeeee. Lúc về mình phải khoe cái tên này cho Changmin nghe mới được.”

“Có điều giếng gương nằm rải rác khắp nơi trên thiên đường mà mây mù thì nhiều quá nên có đôi lúc thiên thần ko thể nhìn thấy. Nếu ko cẩn thận thì có thể bị té vào đấy và rớt xuống thế giới của con người…”

Cho nên tôi đã giả vờ té ngã vào giếng gương lúc Changmin ko chú ý. Rồi một ngôi sao băng đã đưa tôi xuống trần gian và lọt vào ngay căn phòng của cậu…”




Yunho tự hỏi liệu có phải một thiên thần nào khác đang bám vào ngôi sao băng ấy để xuống trần hay đó chính là Jaejoong lại sơ ý té ngã vào một chiếc giếng gương nào đó?

Ý nghĩ ấy làm hắn bật cười thật lớn.

Justin nhìn hắn ngạc nhiên. Anh ko hiểu điều gì đã làm Yunho cười như thế.

“What’s wrong, man?”


Đôi mắt Yunho vẫn dán chặt vào ngôi sao băng trên trời cao, hắn nói qua tiếng cười của mình.



“You know what?





















Sometimes angels fall…”




CREAT by Zuannie

Dành tặng cho những ai là fan của DBSK!!! Những ai yêu thi'k DBSK chắc hẳn đã đọc fic này rồi!!! Lâu rồi đọc lại thấy hay quá, muốn share cho mọi người!!! Ai chưa đọc thiìhãy đọc đi nhé còn những ai đọc rồi thì hãy đọc lại... Hì!!! Chúc vui...



Sometimes Angels Fall... (one-shot) - PartI


Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}


Tháng 12…


Giáng Sinh 2005…





Yunho vò nát bản thảo thứ 12 trong ngày của mình và ko chút thương tiếc ném nó xuống sàn nhà, bên cạnh là mớ giấy đã bị cho đi đời trước đó. Hắn lại lấy thêm 1 thếp giấy nữa và bắt đầu cắm cúi viết. Nhưng cũng chỉ được vài phút sau đó Yunho lại xé toạc tờ giấy rồi bực bội liệng nó đi.

“Trời ơi, bực quá đi mất.”

Hắn hét váng nhà, thở hắt ra chán nản rồi lại lục cục với tay lấy một tờ giấy mới. Cơn gió tinh nghịch của mùa đông lùa qua cánh cửa sổ khép hờ để đem theo cái lạnh cắt da vào căn phòng của hắn. Yunho càu nhàu một cách cáu kỉnh, rồi đứng dậy đi khép lại cánh cửa chết tiệt ấy.

Bàn tay hắn khựng lại một chút nơi khung cửa khi ánh đèn lung linh và tiếng cười nói vui vẻ dưới phố vọng đến. Văng vẳng từ xa là tiếng nhạc Jingle Bells vui tươi rộn rã hoà chung với tiếng chúc nhau “Giáng Sinh Hạnh Phúc” cứ chốc chốc lại vang lên đâu đấy. Không khí ấm cúng của đêm Noel tràn ngập trong không khí. Giáng sinh tuồn vào mọi ngóc ngách của đường phố nhưng lại bỏ qua căn nhà nhỏ ở cuối đường số 13. Ko phải là Giáng sinh ko muốn đến thăm căn nhà ấy mà chính là Yunho, chủ nhân của căn nhà, ko đếm xỉa gì đến nó.

Yunho sập cửa lại rồi chực quay về bàn giấy của mình khi một ngôi sao băng xẹt ngang qua bầu trời đen thẫm trên cao. Trong đời hắn, Yunho chưa từng thấy ngôi sao băng nào có cái đuôi dài và sáng như vậy. Lân tinh từ cái đuôi của ngôi sao băng như thắp sáng cả bầu trời và xua đi cái lạnh của đêm giáng sinh trong một khoảnh khắc. Yunho thấy mình vẫn còn ngẩn người nhìn chằm chằm vào màn đêm một lúc thật lâu sau khi ánh sao đã vụt tắt. Rồi hắn tự rủa thầm mình vì đã quên xin một điều ước khi sao băng xuất hiện.

Đột nhiên, cánh cửa sổ phòng hắn bật tung ra, một cơn gió hung hãn lao vào xâm chiếm căn phòng. Ngay tức khắc, căn phòng của Yunho hứng chịu một sư xáo trộn khủng khiếp khi xếp bản thảo đặt ngay ngắn trên mặt bàn đầu hàng cơn gió dữ để bay nháo nhào trong không khí.

Phải dùng hết sức bình sinh, Yunho mới có thể sập được cánh cửa vào đúng chỗ cũ, và tất nhiên lần này ko quên chốt luôn cái then cửa lại. Sau đó hắn mệt mỏi quét mắt khắp căn phòng bừa bộn của mình.

“Dẹp! Đi ngủ quách cho rồi.” Yunho lớn tiếng nói với bản thân.

















“Thật à? Cậu có muốn tôi giúp cậu dọn dẹp ko?”

“AAAAAAAAAAAAAAAA…..”


Suýt chút nữa thì Yunho đã nhảy bắn lên nóc nhà khi bỗng đâu một giọng nói lạ lùng vang lên lảnh lót sau lưng hắn. Yunho ôm chặt lấy lồng ngực mình như sợ trái tim của hắn sắp rớt ra ngoài và xoáy người về phía sau.


Kìa, ngay sau lưng hắn là một đứa con trai lạ hoắc lạ huơ.

Ừm, gượm đã, chính Yunho cũng ko dám chắc đó là một thằng nhóc hay con nhóc nữa. Chỉ biết cái đứa lạ mặt đó có khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng mịn, môi hình trái tim đỏ tươi và cặp mắt to đen láy như màn đêm. Kẻ đột nhập lạ mặt vận một bộ đồ trắng từ đầu đến chân, xung quanh cổ chân của nó là hai cái vòng màu bạc đính một dãy chuông nhỏ. Bên tai trái của nó rũ xuống chiếc bông tai hình lông vũ trắng tinh. Chính cách ăn mặt kì lạ của nó làm người ta khó mà đoán được nó là con trai hay con gái. Hơi bị khớp với sự xuất hiện bất ngờ và vẻ đẹp kì lạ của kẻ đột nhập, Yunho chỉ biết đứng sững ra đấy và nhìn chằm chằm vào mặt nó.



“Cậu có cần người giúp ko?” Kẻ lạ mặt lập lại kiên nhẫn




Hừm, con trai…


Yunho thầm xác nhận khi hắn nghe rõ ràng cái chất giọng ấm và trầm của đối phương. Hắng giọng ho lấy oai, Yunho lấy lại tư thế của mình và ưỡn ngực ra thị uy.



“Mày..à..cô…à không….….cậu ……tên gì?” Sau một lúc lúng túng tìm đại từ nhân xưng cho phù hợp với đưa con trai lạ mặt kia, cuối cùng Yunho cũng phun ra được một câu hỏi (mà theo ý hắn sau đó là hết sức ngớ ngẩn. Ai đời lại đi hỏi tên của một đứa lạ mặt tự dưng xuất hiện trong nhà mình. Chưa tống nó ra ngoài đường hay gọi cảnh sát là may cho nó lắm rồi ấy chứ.)

Nhưng có cái gì đó đặc biệt ở thằng nhóc ấy làm Yunho cảm thấy an tâm và ko nỡ động tay động chân với nó. Đứa con trai lúc lắc đầu. Chiếc bông tai lông vũ khẽ nhún nhảy theo cái lắc đầu của nó.



“Tên tôi là Jaejoong. Cậu có thể gọi tôi là Joongie vì tôi thích cái tên ấy hơn. Nghe nó rất cute đúng ko? Thế mà Thượng đế lại ko cho các thiên thần khác gọi tôi bằng cái tên ấy. Ông ấy nói Joongie nghe trẻ con và ko tôn nghiêm chút nào. Cậu có thấy vậy ko? Joongie. J-o-o-n-g-i-e…”

Yunho nhướn một bên lông mày lên và nhìn ko chớp mắt vào mặt Jaejoong.




“Cậu… cậu…vừa nói gì cơ? Tôi nghe thấy có Thượng Đế và Thiên thần trong đó?” Yunho lầm bầm, mắt ko rời khỏi mặt Jaejoong. “Hay là tai tôi có vấn đề nhỉ?”

Jaejoong chỉ cười ngây thơ, “Ko đâu, cậu nghe đúng mà.”


“Vậy…cậu…cậu từ đâu đến?”

Jaejoong lại cười ngây thơ, “Tôi từ trên kia xuống.” Cậu chỉ lên trên.
Yunho ngước mặt nhìn theo ngón tay của Jaejoong và buột miệng.


“Ý cậu là….từ trần nhà hả?”

“Cao hơn chút nữa…” Nụ cười của Jaejoong hơn héo đi một chút.

“Nóc nhà?” Yunho cắn môi.

“Cao hơn…” Jaejoong kiên nhẫn nói.

“Mái nhà…” Yunho lúng túng.




“…………”


Jaejoong xị mặt ra ngó Yunho. Về phần Yunho, thái độ và lối nói chuyện của Jaejoong càng khiến cho hắn thêm lúng túng và rối mù. Hắn còn chưa kịp nghĩ ra ý Jaejoong muốn nói thì cậu đã lôi hắn ra phía cửa sổ. Cậu mở tung hai cánh cửa sổ và chỉ lên bầu trời lấp lánh sao.


“Đấy, tôi từ trên kia xuống. À, đúng ra là̀ tôi bị té xuống…”

“Ồ, tôi hiểu rồi…” Yunho la lến và vỗ tay đánh đét xuống mặt bàn, hắn hí hửng nói. “Cậu mới té từ một cái máy bay xuống đúng ko?”

“Máy bay là gì?” Jaejoong chớp mắt.

“Là một phương tiện di chuyển…” Yunho giải thích.




Hả, mình đang nói gì thế này? Điên mất rồi…. [O_o]






Tự nhận ra cái ý tưởng Jaejoong vừa bị rớt xuống từ một cái máy bay nào đó là hết sức điên khùng và nhảm nhí, Yunho giộng đầu mình vô cánh cửa sổ một cách đau khổ trong khi Jaejoong khoanh tay lại, trầm ngâm suy nghĩ.



“Ừm…cũng đúng!” Cậu chợt lên tiếng.



“Hả?” Yunho quay sang nhìn cậu đầy ngạc nhiên. Ko lẽ thằng nhóc này mới lọt máy bay thật?

“Sao băng là phương tiện di chuyển của chúng tôi. Mỗi khi xuống đây, chúng tôi đều dùng sao băng để đi cho nhanh. Dùng cánh thì hơi mất thời gian mà lại hay đau lưng nữa. Gọi nó là Máy bay chắc là cũng ko sai. Máy bay sao băng ^^… Ah, cuteeeee. Lúc về mình phải khoe cái tên này cho Changmin nghe mới được.” Jaejoong vỗ tay vào nhau và cười rạng rỡ như trẻ con.



Yunho gục đầu xuống bậu cửa.




Trời ơi, sao cái thằng nhóc này nhí nhảnh thế? Nó lại cứ tưng tưng thế nào ấy…. Ko bình thường…Hay là…


Nghĩ đến đó, hắn ngẩng phắt dậy và liếc nhìn Jaejoong. Bắt gặp cái nhìn trân trối của Yunho, Jaejoong chỉ nhe răng ra cười ngây thơ. Nhưng cậu tròn mắt ngạc nhiên khi Yunho lật đật chạy biến ra khỏi phòng với vẻ mặt hết sức khẩn trương. Jaejoong rón rén đi theo Yunho và thấy hắn đang đứng xoay lưng về phía cậu ở một góc phòng. Hình như Yunho đang nói chuyện với ai đấy mà Jaejoong ko thể nhìn thấy.


“Alo, dạ, vâng, cho tôi hỏi có phải là bệnh viện tâm thần Joonha đó ko? Đúng rồi ạ? Thế cho tôi hỏi có bệnh nhân nào vừa trốn trại ra ko ạ? Ko à? Cô làm ơn kiểm tra kĩ cho. Có ai bị bệnh hoang tưởng hay lảm nhảm về Thượng đế rồi Thiên thần vừa trốn trại ko ạ? À, có một người bị giống như vậy nhưng đã xuất viện ạ? Người đó trông như thế nào? Sao, nữ, 35 tuổi? Vậy người đó có con cháu gì ko?......Ủa…..alo…..alo…..ALO?!!”


Yunho dập máy điện thoại xuống và thầm rủa xả. Tại sao lại có người bất lịch sự thế ko biết, người ta đang nói mà lại dập máy. Nếu có dịp chắc phải đến mắng vốn mới được. Bệnh viện gì mà vô trách nhiệm..




“Cậu mới nói chuyện với ai thế?” Giọng của Jaejoong thật nhẹ nhưng cũng đủ làm cho Yunho đứng tim. Hắn xoay lại lắp bắp.

“À, ko có gì.”

Jaejoong nhìn hắn tò mò. “Bệnh viện tâm thần là gì?”

“…..” Yunho im lặng

“Bệnh viện tâm thần là gì?” Jaejoong bướng bỉnh lập lại câu hỏi.

Khuôn mặt phụng phịu của cậu khiến Yunho ko thể ko trả lời.

“À, là nơi….người ta nghỉ ngơi thư giãn đầu óc.”

“Ra thế… Vậy cậu định đến đó nghỉ ngơi thư giãn đầu óc à?” Jaejoong nhoẻn miệng cười và hỏi một câu khiến Yunho muốn khóc thét nhưng hắn vẫn phải gật đầu.

“À, ừ… Nhưng chắc còn lâu tôi mới đến đó.”

Sợ là Jaejoong sẽ hạch hỏi lôi thôi thêm nhiều về bệnh viện tâm thần và kế hoạch nghỉ mát của hắn, Yunho vội chuyển đề tài.

“Jaejoong này…”

“Gọi là Joongie đi…” Jaejoong nhìn Yunho với ánh mắt tha thiết đến nỗi hắn tự nhiên thấy mềm lòng.

“À, Joongie. Cậu nói rõ xem cậu là ai , từ đâu đến và làm cách nào mà vào được nhà tôi. Dù cậu…ừm, rất dễ thương nhưng xâm nhập gia cư bất hợp pháp là một vấn đề hết sức nghiêm trọng…Tôi buộc lòng phải gọi cảnh sát nếu cậu ko nói thật.”



Trái với suy nghĩ của Yunho, Jaejoong ko hề tỏ ra lo sợ mà cậu lại còn bật cười lớn, “Từ trước đến giờ, người chậm tiêu như cậu tôi mới thấy lần đầu. Tôi đã nói rõ thế mà cậu ko hiểu sao.”


“Không!” Yunho sầm mặt xuống.


Vẻ mặt hình sự của Yunho làm Jaejoong ngưng cười ngay tức khắc, cậu nghiêm mặt lại và nói.









“Tôi là một thiên thần.”



“…..”

[O_O!]


“Tôi đến từ Tầng mây thứ 19. Chỉ mới lúc nãy tôi xuống trần trên một ngôi sao băng và lọt vào nhà của cậu. Thiên thần chúng tôi của có thể vào bất cứ căn nhà bình thường nào mà ko cần đến chìa khoá. Đây là lần đầu tôi xuống dưới này nên có hơi lúng túng một chút, vô tình làm lộn xộn phòng của cậu. Đừng lo, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của cậu trước khi đi. ^^…..”


Nói dứt câu, Jaejoong háo hức nhìn Yunho và chờ đợi phản ứng của hắn.



Yunho im lặng, mắt hắn dán vào khuôn mặt chời đợi của Jaejoong và cố đoán xem có phải Jaejoong đang cố tình đùa giỡn với hắn ko. Nhưng Yunho ko tài nào tìm được một chút gì của sự gian dối hay đùa cợt trong đôi mắt đen vắt của Jaejoong. Hắn thở dài. Yunho tin rằng những điều Jaejoong vừa nói ko phải để đánh lừa hay chọc phá hắn. Nhưng hắn vẫn cho rằng có cái gì đó ko bình thường ở cậu.

“À, ra cậu là thiên thần…” Yunho lẩm nhẩm.

“Yea..” Jaejoong gật đầu, nhoẻn miệng cười với hắn. Chỉ một chút xíu nữa thôi thì Yunho tin rằng Jaejoong là một thiên thần thật sự. Nụ cười của cậu, khuôn mặt của cậu và cả cái cách Jaejoong nói chuyện hay đi đứng nữa, tất cả đều toát lên một vẻ đẹp trong sáng và thánh thiện.

Ko thể nào….Thiên sứ chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng. Thiên sứ ko tồn tại trên đời này. Ko, chuyện này thật phi lý.

Phần lý trí của Yunho đang kịck liệt đả kích những gì Jaejoong vừa nói nhưng bản năng của Yunho đã ngăn ko cho hắn lớn tiếng phủ nhận cậu. Yunho thấy mình đang nương theo câu chuyện của Jaejoong. Hắn thấy mình nhẹ nhàng hỏi.

“Nếu cậu là một thiên thần tại sao tôi ko thấy cánh của cậu?” Yunho tự ngạc nhiên vì cái giọng thành thật của mình. Trong câu nói của hắn, tò mò và thích thú nhiều hơn là mỉa mai.

“Cậu ko tin tôi à?” Khuôn mặt của Jaejoong thoáng một chút buồn rầu.

“Ko, tôi tin chứ.”Yunho vội vàng chống chế mà ko biết tại sao mình phải làm thế. Suy cho cùng thì hắn có quyền ko tin những gì Jaejoong nói cơ mà. Nhưng tại sao Yunho lại cảm thấy có lỗi khi nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Jaejoong.

“Cậu chỉ nhìn thấy cánh của một thiên thần khi cậu có niềm tin.” Jaejoong lắc đầu buồn bã.

Yunho lúng túng, hắn ko nghĩ đến vấn đề ấy. Hắn muốn làm Jaejoong vui lên nhưng lại ko thể giả vờ như nhìn thấy đôi cánh của cậu. Hắn rất tệ hại trong việc nói xạo và giả vờ. Thể nào Jaejoong cũng phát hiện được ngay.

Đương lúc Yunho còn đang bối rối ko biết nên cư xử thế nào thì Jaejoong chợt mỉm cười với hắn. “Ko sao, rồi cậu sẽ tin mà ^^. À, cho dù việc tôi xuống đây là do ngoài ý muốn, tôi bị té xuống trần mà…Nhưng đã đến đây rồi thì tôi sẽ giúp cậu gì đó. Nói cho tôi biết cậu có gì buồn phiền ko?”

Mừng rỡ vì Jaejoong tự chuyển đề tài, Yunho thở phào nhẹ nhõm, “Cám ơn cậu nhiều lắm nhưng… ko ai có thể giúp được tôi cả….”

Yunho xoay lưng bỏ về phòng nhưng Jaejoong vẫn lẽo đẽo bám theo sau hắn và bướng bỉnh gặn hỏi, “Cậu ko nói ra thì làm sao biết được là tôi ko có cách giúp cậu. Nói đi mà! Nói đi! Nói đi mà…”

[^”^] *mặt của Yunho*



Quái thật, tại sao mình lại ko nỡ ném thằng nhóc này ra khỏi nhà nhỉ?!! Nó xâm nhập gia cư bất hợp pháp cơ mà. Chưa kể có thể thần kinh của nó có vấn đề thật!

Hừm, nhưng mà nếu làm thế thì tội nó quá. Ngoài trời thì lạnh mà nó lại ăn mặc mỏng manh thế…Nếu mình đá nó ra khỏi nhà mình thì có hơi ác….Nhưng…để nó ở trong nhà mình hoài cũng ko ổn… Làm thế nào bây giờ…Aissss…..


“…Nói đi mà.” Đến khi Jaejoong năn nỉ đến lần thứ 16 thì Yunho chịu thua.

“Thôi, thôi , thôi được rồi, tôi sẽ nói cho cậu nghe. Vừa lòng chứ!”

Jaejoong gật đầu sung sướng. Yunho dẫn Jaejoong đến một cái tủ kính lớn và chỉ vào đó. Theo hướng tay của Yunho, Jaejoong nhìn thấy cơ man nào là những chiếc bắng khen lớn được lồng khung thật lộng lẫy và thằng thớm đặt trong tủ. Cậu dí mặt vào tấm kính để nhìn cho rõ những tấm giấy khen và nhận ra tất cả đều là giải thưởng văn học.

“Hội văn học thanh niên…. Hiệp hội nhà văn trẻ…Giải văn học vì tương lai…..Ồ….cậu giỏi quá….” Jaejoong reo lên thán phục. “Vậy ra cậu là một nhà văn…..Ouhhhhh….”

Yunho ưỡn ngực ra một cách tự hào dù hắn đang cố ra vẻ khiêm tốn, “À, ko hẳn, tôi chưa phải là một nhà văn chuyên nghiệp.”

“Nhưng tôi ko hiểu chuyện này có liên quan gì đến vấn đề của cậu?” Jaejoong nghiêng đầu nhìn Yunho.

“Liên quan nhiều là đằng khác ấy chứ.” Yunho nhăn nhó. “Kể ra thì dài dòng quá…”

“Ko sao, tôi rất kiên nhẫn.” Jaejoong bật cười.

Câu nói của cậu khiến hắn cảm thấy ấm lòng một chút và cũng là động cơ thúc đẩy hắn giãi bày tâm sự của mình với một người hoàn toàn xa lạ.

“Ừm, ko biết nên bắt đầu từ đâu thôi thì tôi sẽ nói thẳng ra vấn đề chính nhé. Năm nay có một giải thưởng văn học rất lớn dành cho những cây bút trẻ. Giải thưởng dành cho người thắng cuộc là tác phẩm của họ sẽ được in ấn rộng rãi trong nước và có cơ hội rất cao được đề cử đi tham dự cuộc thi văn học trẻ lớn nhất ở Anh. Chỉ cần lọt vào vòng đầu của giải ấy thôi thì coi như cậu đã đặt một chân vào giới nhà văn chuyên nghiệp rồi…”

“Vậy thì tốt quá. Dù chưa đọc tác phầm nào của cậu nhưng tôi nghĩ cậu rất có thể sẽ đoạt giải.” Jaejoong cười thật tươi.

Yunho nhìn cậu đau khổ, “Vấn đề chính là ở đó đó.”

“Cậu phải tự tin vào bản thân chứ.”

“Vấn đề ko phải là tự tin hay ko. TÔi hoàn toàn tin vào khả năng văn chương của mình nhưng mà lần này thật sự tôi ko có chút ý tưởng gì cho đề tài của năm nay cả. Tháng 3 là hạn chót của cuộc thi nhưng đến giờ này tôi vẫn chưa hình thành được ý tưởng nào hay ho.”

Jaejoong khẽ nhướng mày, “Tại sao cậu lại lo lắng như thế? Cậu còn hơn 2 tháng nữa cơ mà…”

“Ko đâu. “Yunho lắc đầu buồn bã. “Bình thường tôi chỉ cần mất một tuần để định hình tác phẩm của mình. Nhưng lần này 3-4 tháng đã trôi qua rồi mà tôi vẫn bế tắc thế này…”

“Đề tài lần này là gì thế?”

“Cảm xúc về đêm Giáng Sinh.” Yunho đảo mắt.

“Ồ….” Jaejoong to mắt ngạc nhiên, “Tôi cứ nghĩ Giáng Sinh có rất nhiều thứ để cậu viết chứ. Đó là một đề tài rất rộng lớn cơ mà.”

Yunho nhìn Jaejoong buồn bã. “Tôi có thể viết về bất cứ thứ gì trừ GIáng Sinh.” Ánh mắt của hắn hạ xuống đất khi đôi mắt to đen thẫm của Jaejoong như muốn nhìn thấu qua nội tâm của hắn. “Đêm Giáng Sinh đối với tôi cũng chỉ là một buổi tối bình thường. Tôi ko hiểu và cũng ko thể cảm nhận được sự kì diệu của Đêm Giáng Sinh như thiên hạ vẫn hay ca tụng.”

Rồi Yunho dang rộng cánh tay tay ra và nói, “Cậu nhìn thấy căn nhà này chứ? Dù nó ko lớn lắm nhưng rất đẹp, rất sang trọng đúng ko? Mua bằng tiền thừa kế gia tài của bố mẹ tôi đấy. Hai người đó mất trong một tai nạn từ hồi tôi mới 4 tuổi và để lại cho tôi một gia tài rất lớn. Nhưng lúc đó tôi còn nhỏ quá nên số tiền đó được ông tôi quản lý, chỉ khi năm tôi 18 tôi mới có quyền xài. Tôi sống với ông nội của mình từ nhỏ, chỉ mới dọn ra ngoài ở từ năm ngoái thôi. Ông nội của tôi là một chủ tập đoàn lớn, lại là người rất nghiêm khắc và khô khan. Ông ấy chưa bao giờ ở nhà vào đêm Giáng Sinh với tôi cả. Giáng Sinh nào tôi cũng ở nhà một mình. À quên, với những người giúp việc chứ.

Cậu sao thế? Đừng làm bộ mặt như thế chứ?”

“Thật tội nghiệp cậu, chắc là cậu cô đơn lắm hả?”

Yunho bật cười, “Ko hề. Tôi còn mừng là đằng khác ấy chứ. Một: Ở nhà tôi có rất nhiều thứ để giải trí. Hai: Ông tôi rất khó tính. Ăn Giáng Sinh với ông ấy còn kinh khủng hơn là ăn giáng sinh một mình ấy chứ. Tôi chẳng phàn nàn về việc ở nhà một mình đêm Giáng Sinh nhưng khổ nỗi cũng chính vì thế mà tôi chẳng có chút cảm xúc nào đặc biệt cho đêm giáng sinh cả. Mà một tác phầm văn chương ko cảm xúc thì chỉ đáng cho vô sọt rác!”

“Ừm, cậu nói cũng đúng.” Jaejoong gật gù. “Chuyện này khó nhỉ. Tôi cũng ko biết phải giúp cậu bằng cách nào nữa.” Cậu xị mặt nhìn Yunho.

“Tôi đã nói mà.” Yunho đắc thắng nhìn cậu.

‘Thôi thì cậu để năm sau tham dự cũng được mà.”

[T_T]

“Ko được, cuộc thi này lâu lắm mới có một lần. Hơn nữa, tôi tham dự ko chỉ vì giải thưởng và quy mô của nó mà còn vì một lời hứa.”

Jaejoong tò mò nhìn Yunho. “Lời hứa.”

Yunho gật đầu với một bộ mặt u ám. “Ừ, chính xác là một lời thoả thuận. Với ông nội của tôi. Ông ấy muốn tôi kế nghiệp ông để quản lý công ty nhưng tôi chỉ có hứng thú với nghề văn thôi. Vậy là giữa chúng tôi có thoả thuận thế này: Nếu tôi đạt giải thưởng văn học của năm nay thì tôi có thể tự quyết định nghề nghiệp của mình, bằng ko tôi sẽ phải nghe lời ông nội để đến làm việc ở công ty.”

Jaejoong tròn mắt nhìn hắn, “Như thế bất công quá, ông nội của cậu ko thể ép cậu làm việc mà cậu ko muốn.”

“Ồ, cậu ko biết được ông ấy độc đoán tới mức nào đâu. Ông ấy nói là sẽ làm đấy. Chính vì thế tôi nhất định phải đoạt giải thưởng văn học năm nay. Khốn thay tôi chẳng viết được cái gì cho ra hồn với cái đề tài chết tiệt ấy cả.” Yunho nói rồi lại vò đầu bứt tai ra vẻ khổ sở.

Jaejoong im lặng nhìn hắn một lúc rồi hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ. Đôi mắt của cậu sáng rực lên khi một ý tưởng nảy ra trong đầu mình. Jaejoong nắm cánh tay của Yunho và lôi hắn theo cậu…

“Đi!”

“ĐI đâu cơ?” Yunho nhìn Jaejoong kinh ngạc.

“Chúng ta cùng xuống phố!” Jaejoong trả lời.

“Để làm gì chứ?” Yunho khựng lại rồi ngơ ngác nhìn cậu.

“Đêm nay chính là đêm giáng sinh. Nếu cậu xuống phố, hoà mình vào không khí kì diệu của đêm giáng sinh cùng với những người khác, cậu sẽ cảm nhận được thế nào là một giáng sinh thật sự…”

“Tưởng gì!!” Yunho thô bạo rụt tay lại. “Cậu tưởng tôi chưa từng nghĩ đến việc đó sao? Tôi cũng đã thử đi chơi phố vào đêm Noel nhưng cũng có cảm thấy cái quái gì đâu chứ!”

“Nhưng lần này sẽ khác!” Jaejoong nhanh nhẹn giữ cánh tay của Yunho lại và cương quyết nhìn hắn. “Đêm nay nhất định sẽ khác.”

“Khác gì chứ?”


“Vì tôi sẽ ở bên cạnh cậu giáng sinh năm nay.”





Yunho đứng lặng người sau câu nói của Jaejoong. Hắn chợt nhận ra là chưa từng có ai ở bên cạnh hắn vào đêm Noel cả. Người thân? Không. Bạn bè? Cũng không… (Mà kẻ như hắn thì ai ưa cho nổi. Số bạn thật sự của hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay [^”^] )

Jaejoong là người đầu tiên nói với hắn cái câu ấy nên Yunho phải mất một lúc mới có thể đón nhận được cái cảm giác mới lạ đang xâm chiếm trái tim mình. Đó là một cảm xúc rất mới, rất khác tuy vậy nó lại nhẹ nhàng và ấm áp đến kì lạ. Nó khiến Yunho cảm thấy nhẹ hẫng và lâng lâng như vừa mới ngã vào một đấm bông xốp mịn.



“Thôi được! Tôi sẽ đi với cậu nhưng trước hết cậu phải đeo giày và mặc áo ấm vào.” Hắn lướt mắt từ bộ áo cánh mỏng cho đến đôi chân trần của Jaejoong và nhăn mặt.

“ (^___^)V Cậu đừng lo, thiên thần ko bị lạnh đâu. Đi nào!”

“ [>__<] Ko được.” Yunho cương quyết nhìn Jaejoong. “Cho dù cậu ko lạnh thì…. Ừm, thì…thì người khác cũng sẽ cảm thấy kì quái nếu cậu ăn mặc như thế ra ngoài đường.” Yunho nhanh chóng viện ra một lý do mà ko làm mất lòng Jaejoong.

May mắn là Jaejoong cũng hưởng cái ứng ý kiến ấy, “Chà, đúng thật, tôi ko thể để cho người khác ngoài cậu biết tôi là thiên thần được.”



Sau một lúc, Yunho và Jaejoong cũng xuống phố với áo khoác mùa đông và giày ống nhồi lông ấm áp. Có điều Jaejoong liên tục vấp té trên đường đi khiến Yunho lúc nào cũng nơm nớp lo lắng mỗi lần cậu nhấc chân bước một bước. Khi được hắn hỏi thì Jaejoong chỉ cười mà trả lời rằng trên trời thiên thần ko bao giờ phải đi giày…

Cuối cùng hai đứa cũng đến được trung tâm của thành phố. Nơi đây, không khí náo nhiệt và tấp nập hơn hẳn mọi nơi. Phía trên cao, những dây đèn bầu dục đủ màu sắc được giăng từ nơi này sang nơi khác; dưới đất, khách bộ hành đi chơi đêm lướt qua nhau với những bộ cánh rực rỡ đắt tiền.

Bên này là gia đình của một đôi vợ chồng trung niên vui vẻ nhìn hai đứa con nhỏ chạy tung tăng phía trước. Bên kia là một cặp tình nhân tay trong tay dạo phố, mắt đắm đuối nhìn nhau. Xa hơn chút nữa là một đám thanh niên cả nam lẫn nữ cười đùa lớn tiếng với nhau. Chỉ có một số người lẻ loi bước thật nhanh trên phố, nhưng nhìn vẻ mặt rạng rỡ và nôn nóng của họ người ta có thể dễ dàng đoán ra là có người đang đợi họ ở đâu đó.

Yunho nhìn khung cảnh xung quanh mình nhưng hắn chẳng thấy một chút xúc động hay náo nức nào. Có khác một điều là đi bên cạnh hắn đêm nay có một đứa con trai lạ mặt ko thân thích. (Mà hắn vẫn đang ngờ rằng thằng nhóc ấy có vấn đề thần kinh. Nếu đúng thế thật thì chắc hắn cũng điên mất rồi. Vì hắn đang dạo phố với thằng nhóc ấy cơ mà [>”<] )

Bỗng nhiên Jaejoong giật tay hắn rồi chỉ vào một toà nhà gần đấy. “Nhìn kìa, cái nhà ấy đẹp quá. Tôi muốn đến gần hơn để ngắm…”

“Ở đâu cơ?” Yunho nhíu mắt, cố nhìn xem cái toà nhà mà Jaejoong đang nói là cái nào.

“Đấy, cái nhà có chữ…I…C.E…CR..E..A…M màu hồng ấy. I-C-E-C-R-E-A-M…”

“Ice-cream? Ồ, tiệm kem ấy hả?”

“Kem? Kem là gì?” Jaejoong nhìn Yunho tò mò.

Bình thường thì thế nào Yunho cũng sẽ phát điên lên nếu như có đứa nào đấy cứ tò tò theo hắn mà hỏi những câu ngớ ngẩn như thế. Nhưng đêm này, cho dù Jaejoong có làm gì đi nữa thì Yunho cũng ko tài nào nổi giận được. Hắn cũng ko hiểu nổi tại sao mình lại đột nhiên tốt bụng đến thế vì hắn vốn chẳng phải là người rộng rãi hay thoải mái gì cho cam. Chẳng ai nghĩ những tác phầm mà hắn viết là do…hắn viết. Ai mà quen hắn cũng bảo rằng hắn rất khó chịu, lạnh lùng và cầu toàn...y chang ông nội hắn. (Đấy, thế nên hắn mới ko có nhiều bạn. Yunho vẫn đang lo là về già hắn sẽ giống ông nội hắn lắm mà hắn chẳng muốn thế tí nào.)


“Cậu chưa ăn kem bao giờ hả? Có muốn thử ko?” Hắn nhìn Jaejoong. Dĩ nhiên ánh mắt cậu sáng rực lên mừng rỡ. Cậu nhìn hắn sung sướng.

“Thật hả? Tôi thử được hả?”

“Ừ ^^! Lâu rồi tôi cũng chưa ăn kem. Có điều ăn kem vào mùa đông thì cũng hơi quái dị một chút.”



Nói thế nên hắn lập tức bị choáng nặng khi buớc vào bên trong tiệm kem. Cái tiệm ấy đã ko vắng thì chớ lúc này nó lại chật kín người. Loay hoay mãi hai đứa cũng dành được một cái bàn, ngay sát chỗ ngồi của tụi nó là tấm kính lớn nhìn suốt ra phố. Jaejoong vỗ tay như trẻ con khi người phục vụ bưng ra hai ly kem vani sặc sỡ và thơm lừng cho tụi nó. Cô nhân viên tiệm kem tròn mắt nhìn cậu trong khi Yunho giả vờ chăm chú nhìn xuống phố. Hắn sợ đụng phải ánh mắt hiều kì và ngạc nhiên của cô gái hay phải giải thích bất cứ điều gì về cách cư xử quái lạ của JAejoong.

“Ummmmm…… Ngon quá….. Tôi chưa từng ăn thứ này bao giờ….” Jaejoong thích thú nhấm nháp vị ngọt của từng muỗng kem. Yunho rời mắt khỏi khung cảnh đêm ngoài phố để nhìn cậu.

Đến lúc này hắn vẫn ko biết thật sự Jaejoong là ai, từ đâu đến và cậu làm gì ở nhà hắn.

Cho dù có nhiều lúc Jaejoong cư xử một cách trẻ con, ăn nói có vẻ hoang đường nhưng ánh mắt của cậu lại rất tinh anh và sáng đến kì lạ. Cậu ko thể là một người bị tâm thần.

Cho dù cách ăn mặc của Jaejoong có vẻ khác người nhưng nó vẫn toát lên vẻ lịch sự và sang trọng, Jaejoong cũng ăn nói rất lịch thiệp. Cậu chắc chắn là xuất thân từ một gia đình giàu sang và có học thức.


Jaejoong là người nước ngoài? Jaejoong sống ở một nơi rất khác biệt với cuộc sống ở đây? Jaejoong chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài?

Rất nhiều câu hỏi và những giả thuyết khác nhau về thân thế của Jaejoong được Yunho tự vẽ lên trong đầu mình nhưng lần nào cũng bị hắn gạt đi nhanh chóng vì chẳng có cái nào có vẻ hợp lý cả.

Chợt Jaejoong ngẩng mặt lên nhìn Yunho. Hai đôi mắt bất ngờ chạm vào nhau khiến Yunho thấy lúng túng một cách kì lạ.




>>Music stops<<




“Sao cậu ko ăn kem đi…” Jaejoong nhìn hắn ko chớp mắt.

“Ơ…tôi…” Hắn lắp bắp.

“Cậu có ăn ly kem đó ko?” Jaejoong vẫn nhìn Yunho chằm chằm như muốn thôi miên hắn.

“Ơ…có…”

“Có hả?” Jaejoong ngậm cái muỗng của mình và nhìn Yunho bằng cặp mắt buồn bã.

(T.T)

Lúc này Yunho mới để ý thấy ly kem của Jaejoong đã sạch trơn từ đời nào.

[^”^!]

“À! Nếu cậu thích thì ăn luôn ly của tôi cũng được… Tôi ko thích kem lắm.” Yunho đẩy nhẹ ly kem về phía Jaejoong. Hiển nhiên là Yunho ko cần phải mời đến lần thứ hai.

“Jaejoong à…”

“Joongie… >__<”

“À, quên, Joongie, cậu có thể kể cho tôi nghe về nơi cậu ở ko?”

Vừa nhấm nháp ly kem, Jaejoong vừa trả lời hắn, “Tầng mấy thứ 19 ấy à? Chỗ ấy rất đẹp nhưng có hơi buồn chán. Thỉnh thoảng lúc thượng đế ko để ý, tôi vẫn chơi trốn tìm trong cầu vồng với Changmin…

Cầu…cầu vồng… [ô_ô!]

“Changmin là ai?”

“Cậu ấy là bạn tôi, cũng là một thiên thần, chúng tôi lớn lên từ nhỏ với nhau…” Jaejoong mỉm cười khi nhắc đến Changmin, rồi cậu lại tiếp tục tả cho Yunho nghe về nơi ở của mình. “Ừm, mặt dù mặt mây rất ấm và mịn, chúng tôi phải đi lại cẩn thận nếu ko muốn té vô giếng gương.”

Giếng gương… [-__-!]

“Giếng gương là gì?”

“Ồ, đó là những hồ nước lớn trong màu ngọc bích trên mặt mây. Mỗi một thiên thần có nhiệm vụ trông coi một số giếng gương nhất định. Từ mỗi mặt gương thiên thần có thể nhìn thấy cuộc sống của những con người khác nhau ở những nơi khác nhau. Nhờ đó chúng tôi có thể trông sóc cho nhân loại.

Có điều giếng gương nằm rải rác khắp nơi trên thiên đường mà mây mù thì nhiều quá nên có đôi lúc thiên thần ko thể nhìn thấy. Cho nên nếu ko cẩn thận thì có thể bị té vào đấy và rớt xuống thế giới của con người…”



Yunho im lặng nhìn Jaejoong. Hình như cậu càng nói thì hắn lại càng tin rằng cậu là một thiên thần thật sự. Nếu cậu ko phải là một thiên thần thì cậu chắc chắn phải có một trí tưởng tượng tuyệt vời. Jaejoong đã phác cho hắn một bức tranh vừa đẹp vừa mới lạ về thiên đường. Hắn đã đọc rất nhiều sách nhưng hắn chưa từng thấy có ai miêu tả về thiên đường như thế. Trong một khoảnh khắc, hắn tưởng như mình đã nhìn thấy một vầng sáng mang hình đôi cánh trên vai Jaejoong.



“Ồ….Yunho-yah…”


Cặp cánh biến mất. Yunho cáu kỉnh nhìn kẻ vừa mới phá bĩnh cái giây phút kì diệu ấy. À, kẻ phá bĩnh có tới hai chứ ko phải một.



“Yoochun, Junsu….”


Yoochun và Junsu là bạn học trong cùng lớp của Yunho. Hắn cũng có nói chuyện với họ vài lần, thỉnh thoảng có đi chơi với nhau nhưng quan hệ cũng chỉ dừng ở mức xã giao, ko có gì thân thiết hơn.


Hai người dừng lại ở bàn của hắn và Jaejoong rồi nhìn chằm chằm vào cậu. Bắt gặp cái nhìn của họ, Jaejoong chỉ gật đầu và mỉm cười.

“Chào bạn…” Hai thằng con trai đồng thanh nói rồi tụi nó nhảy vào chỗ ngồi của Yunho, kéo hắn sang một bên và thì thào một cách phấn khích.

“Yunho-yah, bạn gái của cậu hả? Xinh đáo để!”

[^”^!]

Saturday, 7 July 2007

Di'nh TAG oy`!!!


"Mỗi người chơi phải bắt đầu với 7 sự thật/sở thích gì đó về bản thân họ . Những người bị bắt cần phải viết vào blog của họ về 7 thứ về họ, cũng như những điều luật này . Kết thúc entry, bạn phải bắt 7 người khác và liệt kê tên của họ . Đừng quên để lại cho họ một quick comment nói rằng họ đã bị bắt và phải đọc blog của bạn . Ai ko viết là bị vô sinh nhớ >:P Chơi phải fairplay chứ =))"

Nào thì chơi!!!

1. Tên thật của mình là Tống Phương Huyền ~> nghe cũng hay hay đấy chứ nhỉ!!! ~> mình rất thík tên của mình vì hình như chưa đụng hàng bao giờ!!!

2. Nik của mình là Shivia, trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là "nỗi buồn" ~> mình kết nó từ hồi xem phim Goong và cũng kết luôn anh diễn viên chính

3. Tình yêu hiện nay của đời mình là:

Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

4. Mình yêu mẹ nhất trên đời

5. Mình rất thík làm người mẫu (ngay từ bé rồi nhưng mà hình như hem được) và bây giờ ước mơ hiện tại của mình là trở thành luật sư

6. Mình thík nghe nhạc Lê Hiếu lúc buồn

7. Mình có 2 người bạn quan trọng nhất là Bình minh (chồng iu của mình) và Tracy Trần!!!

Và những người dính tag tiếp theo sẽ là

1. binh minh

2. allein JULIET

3. donghae's wife

4. thuyanh

5. lube

6. TaNpOpO136

7. †--ºd*3°v°!*Lº--†

Wednesday, 4 July 2007

The Sisters


Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket Photo Sharing and Video Hosting at Photobucket

Di.nh la`m ca'i Entry nay` la^u oy` nhung ma` ba^y gio` la`m dc!!! Co^ng nha^.n la` cu.c ki` a^'n tuong.!!! Nha^?y ???? !_________________!

A` ma` co' ai nha^.n ra model la` ai hem???