Friday, 22 September 2006

Nếu như


Lần đầu tiên em nghe Nếu Như em đã đòi anh thu cho em bằng được, để rồi cứ mở đi mở lại bài hát đấy mỗi lần đến chỗ anh chơi. Giọng chị Phương Thanh ca bài ấy sao mà buồn và tâm trạng đến thế anh nhỉ! Hôm nay tình cờ lại mượn được bạn em CD Live Show của chị ấy, và từ tối đến giờ em mở đi mở lại mỗi mình Nếu Như mà thôi. Lần đầu em biết đến ca khúc này là khi em đã biết mình sắp phải xa nhau. Và mỗi lần ở bên anh, nghe chị hát bài này em lại khóc. Em hát theo và em khóc! Nhưng mà khi đó có anh cơ! Bây giờ em nghe Nếu Như, em hát và em vẫn khóc, nhưng không có anh ở bên em nữa rồi!

Nếu như phải cách xa, chắc anh đâu biết là ...
Chờ anh, em buồn theo ánh trăng tà
Và nếu như phải mất nhau, chắc anh đâu có buồn ...
Làm sao quên được bao tháng ngày qua ...

Mình đã phải cách xa nhau, nhưng mình không mất nhau phải ko anh? Và em vẫn hiểu anh biết em buồn lắm chứ, anh cũng buồn nhiều lắm phải không anh? "Làm sao quên được bao tháng ngày qua?" Chỉ còn hơn 10 ngày thôi là tròn 2 năm, 2 năm với biết bao kỉ niệm vui buồn.

Ngồi nơi đây em mơ, mơ về một ngày
Ngày xa xăm bên anh gần anh mãi
Rồi đông qua thu sang, lá khô rơi vàng
Đếm lá buồn rơi theo thời gian ...

Còn xa lắm, những hơn 3 năm nữa cơ phải không anh? Rồi thời gian trôi và sẽ còn những điều mới mẻ khác đến nữa. Nhưng dù xa xăm như thế, sẽ vẫn đến một ngày em gần bên anh mãi. Sẽ có một ngày không gì có thể chia cắt chúng ta được nữa đâu anh! Đã cuối thu rồi anh ạ. Từng đợt lá vàng rơi đã thưa thớt dần, bởi cây đâu còn lá để rụng nữa. Nhưng nhớ cùng thương của em chẳng những không rơi rụng như lá cây khô vàng kia, mà vẫn đầy dần theo tháng năm xa cách. Trời đầu mùa đông u ám bao nhiêu, em càng nhớ anh bấy nhiêu ...

Nếu nhớ đến nhau xin về đây với nhau
Hát câu hẹn ước cho ngày sau
Nếu chẳng nhớ nhau xin đừng gây đớn đau
Cho dù mơ ước chẳng còn đâu

Những câu hát này buồn thiệt phải không anh? Buồn thế nên chẳng giống với chuyện chúng mình gì cả. Tình yêu của mình đâu cần hai chữ nếu như, nhưng bài hát vẫn là kỉ niệm bên anh, nên em vẫn nhớ và vẫn hát

Những tháng ngày đã qua có cây thông trước nhà
Chờ anh thông dường như cũng đã già
Bên kia trời nắng xanh, bên đây mây xám lanh
Ngồi buồn nhớ anh em ngẩn ngơ

Tiếc thay không phải em chờ anh mà người đang phải đợi chờ lại là anh kia! Và cả Melbourne lẫn Sài Gòn bây giờ trời đều đang độ mưa phải không anh? Em đã bảo mà, Nếu Như không giành cho chúng ta, nhưng chị Phương Thanh hát da diết quá! Những lời chị ấy hát có thể không phù hợp với chuyện chúng mình nhưng sự thật là mình đang ở xa nhau, và mình nhớ nhau nhiều lắm! Hai khoảng trời cách xa cùng chung nỗi nhớ, để em mỗi lần nghe chị ấy hát Nếu Như lại thấy mình ngơ ngẩn nhớ anh!!!

Ngồi buồn nhớ anh em ngẩn ngơ
Ngồi buồn nhớ anh em ngủ mơ
Ngồi buồn nhớ anh em làm thơ ...

No comments:

Post a Comment