Friday, 22 September 2006
Thu...
Thu về mang cho mỗi người trong chúng ta những xúc cảm riêng. Với tôi, thu buồn! Thu, tôi thích mùa thu nhất, thu mang lại cho chúng ta những khoảng lặng riêng trong tâm hồn. Thu đẹp lắm với mùi hoa sữa. Nhiều người bảo họ không thík hoa sữa nhưng tôi thích! Tôi thích cái mùi hăng hắc của nó, đặc trưng cho thu Hà Nội. Nhiều lúc tôi yêu Hà Nội lạ lùng, tôi yêu nhất khi Hà Nội vào thu, tôi yêu mùi hoa sữa, tôi thík mỗi lần đi xe vòng quanh bờ Hồ, tôi thík lang thang trên đường Cổ Ngư mỗi lần bùng học, và tôi lại nhớ anh khi thu về... Tôi không còn nhớ anh nhiều nữa, không còn thấy cần anh sâu sắc như trước nữa nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ cái dáng cao gầy của anh mỗi khi bắt gặp một người giông giống như anh vậy. Thu buồn !
Nếu như
Lần đầu tiên em nghe Nếu Như em đã đòi anh thu cho em bằng được, để rồi cứ mở đi mở lại bài hát đấy mỗi lần đến chỗ anh chơi. Giọng chị Phương Thanh ca bài ấy sao mà buồn và tâm trạng đến thế anh nhỉ! Hôm nay tình cờ lại mượn được bạn em CD Live Show của chị ấy, và từ tối đến giờ em mở đi mở lại mỗi mình Nếu Như mà thôi. Lần đầu em biết đến ca khúc này là khi em đã biết mình sắp phải xa nhau. Và mỗi lần ở bên anh, nghe chị hát bài này em lại khóc. Em hát theo và em khóc! Nhưng mà khi đó có anh cơ! Bây giờ em nghe Nếu Như, em hát và em vẫn khóc, nhưng không có anh ở bên em nữa rồi!
Nếu như phải cách xa, chắc anh đâu biết là ...
Chờ anh, em buồn theo ánh trăng tà
Và nếu như phải mất nhau, chắc anh đâu có buồn ...
Làm sao quên được bao tháng ngày qua ...
Mình đã phải cách xa nhau, nhưng mình không mất nhau phải ko anh? Và em vẫn hiểu anh biết em buồn lắm chứ, anh cũng buồn nhiều lắm phải không anh? "Làm sao quên được bao tháng ngày qua?" Chỉ còn hơn 10 ngày thôi là tròn 2 năm, 2 năm với biết bao kỉ niệm vui buồn.
Ngồi nơi đây em mơ, mơ về một ngày
Ngày xa xăm bên anh gần anh mãi
Rồi đông qua thu sang, lá khô rơi vàng
Đếm lá buồn rơi theo thời gian ...
Còn xa lắm, những hơn 3 năm nữa cơ phải không anh? Rồi thời gian trôi và sẽ còn những điều mới mẻ khác đến nữa. Nhưng dù xa xăm như thế, sẽ vẫn đến một ngày em gần bên anh mãi. Sẽ có một ngày không gì có thể chia cắt chúng ta được nữa đâu anh! Đã cuối thu rồi anh ạ. Từng đợt lá vàng rơi đã thưa thớt dần, bởi cây đâu còn lá để rụng nữa. Nhưng nhớ cùng thương của em chẳng những không rơi rụng như lá cây khô vàng kia, mà vẫn đầy dần theo tháng năm xa cách. Trời đầu mùa đông u ám bao nhiêu, em càng nhớ anh bấy nhiêu ...
Nếu nhớ đến nhau xin về đây với nhau
Hát câu hẹn ước cho ngày sau
Nếu chẳng nhớ nhau xin đừng gây đớn đau
Cho dù mơ ước chẳng còn đâu
Những câu hát này buồn thiệt phải không anh? Buồn thế nên chẳng giống với chuyện chúng mình gì cả. Tình yêu của mình đâu cần hai chữ nếu như, nhưng bài hát vẫn là kỉ niệm bên anh, nên em vẫn nhớ và vẫn hát
Những tháng ngày đã qua có cây thông trước nhà
Chờ anh thông dường như cũng đã già
Bên kia trời nắng xanh, bên đây mây xám lanh
Ngồi buồn nhớ anh em ngẩn ngơ
Tiếc thay không phải em chờ anh mà người đang phải đợi chờ lại là anh kia! Và cả Melbourne lẫn Sài Gòn bây giờ trời đều đang độ mưa phải không anh? Em đã bảo mà, Nếu Như không giành cho chúng ta, nhưng chị Phương Thanh hát da diết quá! Những lời chị ấy hát có thể không phù hợp với chuyện chúng mình nhưng sự thật là mình đang ở xa nhau, và mình nhớ nhau nhiều lắm! Hai khoảng trời cách xa cùng chung nỗi nhớ, để em mỗi lần nghe chị ấy hát Nếu Như lại thấy mình ngơ ngẩn nhớ anh!!!
Ngồi buồn nhớ anh em ngẩn ngơ
Ngồi buồn nhớ anh em ngủ mơ
Ngồi buồn nhớ anh em làm thơ ...
Không còn gì...
Không còn nước mắt cho anh nữa đâu
Em đã khóc suốt một đời trẻ dại
Nước mắt nặng rơi xuống đời con gái
Từ khi anh cất bước ra đi ...
Kỉ niệm nào em vẫn mãi khắc ghi
Như ngọn gió ngang qua đời mát dịu
Bàn tay em ,năm ngón tay bé xíu
Làm cách nào gió khỏi bay đi
Thơm môi anh trong giây phút chia ly
Tim tan nát cho giọt buồn sầu lắng
Anh xa rồi một mình em vắng lặng
Nước mắt tuôn tràn ướt gối đêm dài
Cuộc tình nào sẽ chẵng nhạt phai
Cho em biết để không buồn thêm nữa
Chẳng mang lòng hằng đêm thắp lửa
Chẳng khóc vì ai , tay gối tay chờ
Ngọn gió nào bên phố thoáng vu vơ
Khẽ thổi đi chiếc lá vàng buồn bã
Thoáng bóng ai, bước chân em vội vã
Ngã ba đường , tự hỏi gió hay anh ?!
Không còn nước mắt cho anh nữa đâu
Em đã khóc như sông Hương trầm lặng
Sóng lăn tăn , con tim em sát mặn
Vì giấc mơ vỡ tan lệ trong lòng !
Có những...
- Có những ước mơ sẽ vẫn chỉ là ước mơ dù cho ta có nỗ lực đến đâu nhưng nhờ có nó ta mạnh mẽ hơn, yêu cuộc sống hơn và biết cố gắng từng ngày.
- Có những lời hứa cũng vẫn chỉ là lời hứa dù ta có mãi chờ đợi bởi nguời hứa đã không còn nhớ, nhưng nhờ có nó ta biết hi vọng và mong chờ.
- Có những ước hẹn cũng sẽ chỉ là ước hẹn nếu một mai một người đã bỏ đi, nhưng nhờ có nó đã có những giây phút thật sự tuyệt vời.
- Có những nỗi đau vẫn mãi là nỗi đau một khi ta không thể thoát khỏi chúng, nhưng nhờ có nó ta đã trưởng thành hơn.
- Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm nhưng nhờ có nó bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận.
- Có những lần tình cờ gặp nhau đơn giản chỉ biết mặt nhau hay thậm chí chẳng để ý tới, nhưng nhờ có nó ta chợt nhận ra : vô tình gặp nhau ba lần đó là nhân duyên.
- Có những người bạn đơn giản chỉ là người quen, nhưng nhờ có họ ta nhận rằng tên bạn thân của ta tuyệt vời lắm.
- Có một nguời sẽ luôn chỉ là một của thế giới nhưng mãi mãi là cả thế giới của một người và nhờ có người ấy ta đã có một tình yêu.
- Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa một biển người vẫn tìm thấy nhau.
- Và sẽ có những người làm nên tất cả vì họ có ước mơ; họ tin vào lời hứa; họ có những lời ước hẹn; họ đã trưởng thành từ nỗi đau; họ nhận ra sai lầm; họ có một người bạn thật sự và vì bên họ còn có một tình yêu.
Mặt trời trên đời!!!
- I'll follow the sun
Thứ bảy. Điện thoại từ văn phòng hỏi tôi đến làm việc đột xuất được không. Tôi nhận lời trong tích tắc. Một ngày đầy ắp công việc đặt vào tôi cảm giác an toàn. dắt xe ra cổng, trận gió ập đến mang theo hơi ẩm giá buốt của một sáng sớm cuối thu. khoảng trời mênh mông trên cao chuếnh choáng tựa làn nước biển bất ổn. Cất xe vào nhà, tôi khoác chiếc túi lớn trên vai, ra trạm đón xe bus. Trên xe, tôi là hành khách đầu tiên. Anh soát vé ngồi vắt vẻo trên thanh vịn kim loại, nở nụ cười thân thuộc:
- Hôm nay mà cô vẫn đi làm sao, Thư ?
- Cũng như anh thôi. - Tôi đáp thờ ơ.
- Cô có thuộc loại người nghiện công việc không ? - Xé đưa tôi chiếc vé,anh ta tiếp tục tò mò - Hôm qua tôi đọc bài báo nói về một số người trẻ làm việc như điên đến nỗi không thể dừng lại. Buồn cười thật...
- Không hẳn thế đâu, vài người trong họ có lý do khác! - Tôi cắt ngang, khó chịu. Phải chăng cả thế giới đang thăm dò vấn đề giấu kín của riêng tôi? tuy nhiên, trước vẻ mặt người soát vé sững sờ, tôi tự hỏi mình từ lúc nào mình biến thành kẻ thô bạo.
- Xin lỗi! Hình như tôi hơi mệt - Tôi thì thầm.
- Tôi chẳng giận! - Anh ta cười, nói sang chuyện khác - Này, tôi phải báo cho cô Thư biết. Dạo này gần nhà cô có một ai đó lảng vảng. Chiều tối, xe chạy ngay qua, tôi nhận ra cái bóng đứng dưới gốc cây chăm chú dõi lên gác nhà cô.
Tôi lơ đãng. Còn gì có thể nguy hiểm nữa ? Điều tồi tệ nhất đã xảy ra khi Phan rời đi. Giống như vết đứt trên da. Thoạt đầu, tôi nghĩ sẽ chẳng trầm trọng. Chỉ là một tình yêu không còn. Nhưng các ngày tiếp sau, vết đứt bắt đầu gây đau nhức. Những con đường tôi đi qua, các hành động thường ngày, ngay cả cái áo tôi mặc, cốc nước tôi uống đều như hét lên, nhắc nhở quảng thời gian yên ổn đẹp đẽ đac tan biến. Chỉ có thói quen làm việc, nỗi lo âu gục ngã giúp tôi giữ thăng bằng... Người soát vé chạm vai tôi, khẽ nhắc: "Đến trạm dừng của Thư rồi đấy!" Tôi thoát ra khỏi ý nghĩ miên man, sải bước dài. Ngã tư nhỏ, một ai đó đi theo tôi. Nhưng có thể chỉ là ảo giác.
Trưa muộn, bản dịch thô tạm xong. Cốc cà phê to đặt trên cuốn từ điển đã lạnh ngắt. Từ sáng đến giờ, tôi chưa bỏ bụng chút gì. Gọi cho Phan và hẹn anh dùng bữa?! Ý nghĩ thoáng qua như một lời hứa hẹn run rẩy,ngọt ngào. Tôi mở điện thoại. Những hồi chuông dài. Không trả lời. Hôm nay là thứ bảy. Ngày mà mobile bỏ lại ngăn kéo ở nhà. Ngày được ngồi ở rạp xem phim, tay trong tay, ăn pop-corn, tin hết thảy chuyện phi lý trên màn ảnh kia là sự thật. Ngày của các dạo chơi lang thang... không khí trong phổi tôi lạnh toát. Đột ngột, tôi rút điện thoại, xoá tên Phan thật nhanh. Sau đó, tôi thả chiếc điện thoại trống rỗng xuống đáy tủ giấy, cài chặt khoá.
Cuối giờ, tôi chuyển tập tài liệu hoàn tất cho trưởng phòng. Ông sững sờ: "Trông cô như một bóng ma!". Tôi cố gắng mỉn cười. Đọc hết trang đầu tiên, trưởng phòng gật đầu: "Dịch tốt lắm! Ms.Thư này, tôi muốn giao cho cô vài việc quan trọng hơn. Cô không ngại mất thời gian học thêm chứ?" "Thực sự, cũng đến lúc tôi cần có điều gì mới đổ đầy lại chính mình!" - Tôi đáp bình thản. "Sáng nay tôi nhận được bản fax lạ. Những thông tin rất có ích cho cô!" - Trưởng phòng hài lòng xoa tay. Bản fax là danh sách các khoá học sát với chuyên môn của tôi. Phần ghi chú giới thiệu một chương bồi dưỡng chuyên viên đặc biệt, kéo dài một năm ở Đức. Điều kiện dự thi và học phí quá cao. Tôi luớt mắt qua nó, nhún vai. Nếu không hy vọng, cần mau chóng lãng quên.
Rời văn phòng lúc sẩm tối, tôi nảy ý đi bộ về nhà. Có đoạn đường ngắn men bờ sông. Phía đại lộ, khoảng không trên các đỉnh cây mờ đục vì một cơn mưa. Thế mà ở đây vẫn khô ráo. Cá quẫy nuóc gần bờ kè. Đột nhiên gió mạnh. Những vòm cây khua vào nhau, âm thanh khô khan như đám cành trụi lá kia được mùa thu phủ lên lớp kim loại trắng bạc, vô cảm. Tôi ngồi xuống một băng ghế đá. Nếu tôi không gặp Lưu An hai năm trước, có thể cuộc sống tôi đã khác? Ngay sau đó, tôi lại nghĩ là không. Sự việc vẫn cứ xảy ra như nó đã xảy ra. Vậy tôi tự dằn vặt, sợ hãi và tiếc nuối phỏng có ích gì. Tôi không trách ai cả. Nghĩ tận cùng, ai không mơ về tình yêu của mình? Sau khi chia tay, tôi không nhận thêm tin tức từ hai người. Phan im lặng. Lưu An im lặng. Tôi cảm ơn về sự tế nhị thông minh ấy. và ở lẽ nào đó, tôi không nên xen vào làm phiền họ. Tôi ngồi im, nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi cho phép mình mền yếu. Lúc tôi về đến nhà, cảnh vật bơi vào giấc ngủ yên tĩnh. Đèn dường toả các quầng sáng êm ả. Một chiếc túi nhỏ treo trên cổng nhà. Bên trong, hai chiếc hamburger được bọc kĩ nhiều lớp giấy, còn ấm sực. Loại bánh trước kia tôi thích. Lục tìm thêm, có mẩu giấy viết kiểu chữ in lạ lẫm: Đừng bỏ bữa. Hãy giữ sức khoẻ! Tôi giật mình nhìn quanh. Ở đoạn rẽ xa, một cái bóng tan vào bóng đêm, không cho tôi kịp nhận ra. Tôi cầm túi quà lạ vào nhà. Tôi ăn những chiếc bánh, tắm nước nóng và giờ đây vùi mình trong tấm nệm quen. Tôi sẽ ngủ một giấc sâu. Ngày mai là một ngày khác, với dự định khác. Chiếc túi giấy đứng im trên thành cửa sổ như mặt trời kỳ lạ. Một mặt trời màu cam tươi.
And I love her
Mất thời gian khá dài, tôi mới quen với ý nghĩ mình đã bước sang một trang khác của cuộc sống. Những ngày tươi tắn tràn đầy cảm xúc làm việc. các khoảnh khắc niềm vui dâng lên dịu dàng khi nhìn cô gái mình yêu. những bất ngờ không bao giờ biết trước... Tất cả những điều giản dị nhưng kỳ lạ ấy hiện ra trong dáng vẻ tự nhiên trong sáng của Lưu An. Một lần nọ, em hỏi tôi lưu số mobile của em bằng nick gì. "Chỉ là An thôi!"- Tôi mỉm cười. "Người ta thường gọi nhau bằng tên bí mật, nếu yêu nhau..." - Em nói rụi rè, gò má ửng lên như da quả táo. "Có một cái tên mang tới ý nghĩa tốt lành. Đến nỗi anh không tìm được ngôn ngữ nào thay thế nó". "Em thích được nghe anh nói như vậy một ngàn lần. Nhưng một lần là đủ để em tự tin!" - Lưu An nói nhanh, đôi mắt rộng phản chiếu nền trời xanh biếc, và cánh mũi phập phồng hếch lên như chú ngựa nhỏ hít đầy phổi bầu không khí trong lành mùa thu. Tuy nhiên, đôi khi cô gái nhỏ như biến thành người khác. Ngưng bặt những câu hỏi liến láu hay tiếng cười vô tư lự, em đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn tôi bằng đôi mắt cách xa nhau. "Có việc gì ư?" - Tôi thoáng lo lắng. "Không, em suy nghĩ một chút thôi..."
Sáng thứ bảy, thức dậy muộn. Việc đầu tiên, tôi quờ tay nhặt điện thoại. Mở danh mục, tên An hiện lên đầu tiên. Một tình cờ nhỏ, nhưng đủ khiến tôi hạnh phúc. "Em đang ở đâu?" - Tôi hỏi. "Anh nhìn ra cửa sổ xem sao!" Tôi nhảy lò cò trên sàn đá lạnh. Thật khó tin. Bên kia đường, Lưu An đứng trên khúc cây gẫy, vẫy tay cười rạng rỡ, tai nghe nhạc từ chiếc ipod bỏ túi. Mái tóc ngắn rối tinh khiến em trông như con sẻ ngô tinh nghịch. Tôi thay bộ trang phục ngày thứ bảy, dắt xe ra khỏi nhà. Chúng tôi ghé CD shop mua album mới. Anh chàng bán hàng, có lẽ cũng là sinh viên, tỏ ra đặc biệt chú ý đến Lưu An. Mỗi khi em nhắc một lyric thú vị nào đó và cười to, cậu ta nhìn em đầy thán phục. Tôi tự nhủ chỉ có các tên ngốc mới không chú ý đến em. An vội bước về phía tôi, nắm nhẹ tay áo. Cử chỉ đơn giản thay cho mọi giải thích phiền toái.
Gần trưa, Lưu An muốn xem phim. Một bộ phim buồn. Em ngồi lút trong ghế mềm, lén chùi mắt, sợ tôi nhìn thấy. "Đi thôi!" - Tôi đề nghị. Hình ảnh cô gái đơn độc ngồi trên bờ sông đóng băng khi tình yêu rời bỏ khiến tôi khó thở. Nắm tay An, tôi bước qua những bậc thang tối om. Qua tấm màn nhung kia là ánh sáng, là cuộc sống thực. Tôi ngoảnh lại, đặt nhanh lên Lưu An một nụ hôn. Vầng trán lạnh toát. Trong bóng tôi xanh thẳm, đôi mắt em tựa hai ngôi sao lấp lánh tia sáng sợ hãi và buồn rầu. Suốt buổi đi chơi còn lại, cả hai im lặng. Chưa bao giờ - như quy ước không lời - chúng tôi nhắc đến Thư. Nhưng ý nghĩ về cô cuối cùng cũng ập đến, vào thời điểm không báo trước. Tôi đưa An về ...
Khoảng 3 giờ chiều, tôi về đến nhà. Điện thoại trong ngăn kéo báo cuộc gọi nhỡ duy nhất. Thư. Tôi bàng hoàng. Kể từ khi tôi và Lưu An rời khỏi khu vườn thư viện, tôi không gặp lại cô nữa. Dường như Thư tan biến đi, tựa làn khói xanh. Nhưng giờ đây, cô gọi tôi. Tôi vội vã điện thoại. Không có trả lời. Gọi về nhà, người ta cho biết cô đi từ sớm. Nỗi lo sợ xâm chiếm. Mấy ngày sau, vẫn không có gì khả quan. Ý nghĩ trở nên u ám. Ngày giữa tuần, tôi đến thẳng cao ốc nơi Thư làm việc, chờ cô sau buổi chiều.
Thoáng lưỡng lự, Thư đồng ý ngồi với tôi ở quán cà phê ngay dưới chân cao ốc. Tôi mang cho cô mấy quyển từ điển tiếng Đức mới. Thư gầy hơn, ánh nhìn bình thản và dịu dàng. Cô cho biết dạo gần đây tập trung học thêm nên tạm không dùng mobile. "Hôm nọ, em gọi có việc gì?" - Tôi hỏi. "Bây giờ thì không quan trọng nữa. - Thư mỉm cười. Rồi cô hỏi thêm - Anh và Lưu An vui chứ?" Tôi gật đầu. Mọi thứ bỗng trở nên thật nhẹ nhàng. Như cuộc trò chuyện với người bạn rất hiểu mình, tôi kể về các ý tưởng thiết kế mới căng đầy niềm vui sáng tạo, cảm xúc tươi tắn đón nhận mỗi ngày. Thư gật đầu, chợt chùng giọng: "Sẽ nói dối nếu bảo rằng hồi đầu em không buồn. Nhưng giờ đây thì mọi việc ổn thoả và tốt đẹp lên. Thật tốt vì chúng ta thành thật và can đảm làm đúng những điều mình nghĩ." Tôi nhìn ra xung quanh. Những người tất bật công việc. Những người yêu nhau. Cuộc sống như một quả chuông rộn rã... Điện thoại. Lưu An hỏi tôi ở đâu. "Anh đang nói chuyện với Thư!" - Tôi thành thật. Bên kia im bặt.- Gần tối, tôi mới tìm thấy Lưu An, nhờ chỉ dẫn của Thư. Hai người từng là bạn nên biết thói quen của nhau. Em ngồi trên nóc nhà của một công trình xây đựngang dở, nhìn ra những con tàu chạy trên sông. Tôi lên ngồi cạnh, ôm em trong tay.
- Em không nghĩ gì đâu - Lưu An thầm thì.
- Thư giúp anh biết rõ hơn anh cần em đến mức nào - Cuối cùng, tôi nói được điều lâu nay vẫn phân vân - Anh yêu em khủng khiếp.
- Khủng khiếp như thế nào? - Lưu An dụi mái tóc nghịch ngợm vào vai tôi.
- Như một con báo gấm chui ra khỏi hang mùa đông và đứng trên ngọn đồi xanh mượt đầy gió mát, ngắm nhìn mặt trời.
Words of love
Những cuộc trò chuyện trên net trước kia hé lộ cho tôi biết Thư luôn tìm kiếm một cơ hội học tập đáng giá. Chừng như ở chị có nỗi lo sợ đặc biệt - sợ rơi lại phía sau, sợ phải trống rỗng. Tình cờ nghe về khoá học đặc biệt tại một trường đại học tại Đức, tôi tìm vài thông tin bước đầu, gửi đến Thư bằng fax. Tôi đã hi vọng Thư đọc và chú ý đến nó. Một đôi lần, trên đường đi học, tình cờ tôi nhận ra Thư. Chị gầy nhiều, vẻ mệt mỏi và hơi ngơ ngác. Chị ấy chưa quen với tình thế mới. Ý nghĩ khiến tôi đau nhói. Thỉnh thoảng tôi tìm đến khu vức gần nhà Thư, lặng lẽ quan sát, tạm yên lòng khi biết rõ Thư đã về nhà an toàn. Mấy lần đứng im dưới gốc cây buổi tối khiến tôi nghĩ sâu hơn về những gì đã qua. Đôi khi vì vô tâm hay ích kỷ, người ta có thể làm tổn thương người khác. Thế nhưng, tôi cũng hiểu cuộc sống là thế. Chỉ những kẻ yếu đuối, chấp nhận thất bại mới hay ngoảnh nhìn phía sau mà hối tiếc.
Từ ngày có Phan, thế giới quanh tôi như đặt vào luồng ánh sáng khác. Cuộc sống hiện ra trong ý nghĩa sâu sắc và mới mẻ. Phan chia sẻ với tôi các kinh nghiệm sáng suốt, niềm đam mê tìm tòi sáng tạo. Tình yêu khiến ta sống tốt hơn. Thật tuyệt vời khi cảm nhận điều giản dị ấy bằng tất cả trái tim mình. Chỉ đôi khi, như lần Phan và tôi xem một bộ phim, hình ảnh Thư đột ngột xen vào giữa chúng tôi như vệt sáng lặng lẽ. Không bao giờ thật sự hạnh phúc khi tôi biết đâu đây, có người cô độc và u buồn.
Qua Phan, tôi biết một số bằng cấp Thư sở hữu, những khả năng nổi trội của chị. Anh viết chúng ra giấy cho tôi, hơi tò mò. "Tiếng Đức của Thư rất tốt. Và khả năng tổ chức công việc nơi cô ấy luôn khiến anh kinh ngạc." - Phan nói thêm. Tất cả thời gian rảnh, tôi vào net, đăng kí hết thảy các học bổng dành cho người biết tiếng Đức mà tôi có thể tìm được, với tên của Thư. Cuối tháng 10, có ba thư hồi âm. Trong đó, đáng chú ý và khả thi nhất là lời hứa cum cấp học bổng từ một hãng dược phẩm có công ty đặt tại Việt Nam. Tôi điện thoại đến công ty, gặp Thư.
Sân bay. Chuyến bay đến Frankfurt đã được thông báo trên loa. Tôi vội vã chạy qua những đám đông tiễn đưa, những xe đẩy chất đầy hành lý. Tôi ước được nhìn Thư, một lần nữa được chạm tay chị và nhìn vào đôi mắt trong suốt. Phan cũng lo lắng, nắm chặt tay tôi. Thư đứng khuất sau cột đá hoa, bồn chồn nhìn quanh như chờ ai đó. Chị thở mạnh: "Tôi ngỡ không gặp hai người nữa!" Tôi đưa chị túi giấy màu đỏ cam: "Em đến muộn vì tìm mua hamburger để chị ăn đỡ đói lúc bay!" Thư lau hạt nước đọng khoé mắt: "Cảm ơn vì tất cả. Lưu An, hạnh phúc nhé. Vì em giống như một mặt trời ấm áp. Auf wiedersehen!" Máy bay cất cánh. Auf wiedersehen! Tôi thì thầm lời chào tạm biệt bằng tiếng Đức. Phan nói nhẹ nhàng: "Chúng ta đi thôi!" Anh khoác vai tôi, bước ra ngoài ga tiễn. Trên khoảng trời xanh thẳm, mặt trời màu da cam rực rỡ.
Ông bà
Những buổi tối yên tĩnh, những đứa cháu nội ngoại thường quây quần bên ông bà để được nghe kể chuyện. Thật là một khoảnh khắc kì diệu khi ta được làm ông bà. Những câu chuyện ông bà kể là kho sách vô tận về lịch sử gia đình, về giá trị và niềm tin của mỗi người trong gia đình. Nếu không có ông bà và những câu chuyện của ông bà, gia đình sẽ không biết gì về chính bản thân họ, về những điều có thể khiến họ cảm thấy đặc biệt, duy nhất và có giá trị. Dần dần, những câu chuyện trỏ thành truyền thống gia đình.
Nhiều thế kỉ nay, người ta thường viết hai loại di chúc - một di chúc "bất động sản" nhằm để phân chia tài sản đất đai cho con cái; hai là di chúc "đạo đức" hoặc là "tinh thần" nhằm nói về niềm tin, truyền thống, nghi lễ, lễ thói thông thường và giá trị gia đình mà người ta muốn truyền đạt cho những thế hệ còn lại.
Trong thế giới ngày nay, chúng ta quan tâm nhiều hơn đến sự sung túc của gia đình, sự trường tồn của những di sản về đạo đức của gia đình. Chúng ta mong muốn những điều này được lưu truyền cho con cháu mai sau.
Đã nhiều lần chúng ta nghe nói về sự nuối tiếc, sự ân hận, sau khi một người thân trong gia đình qua đợi. Chúng ta tiếc đã không hỏi người đó nhiều hơn về lai lịch của gia đình, về cây pả hệ rậm rạp của chúng ta. Vậy lúc này, trong khi còn có cơ hội, chúng ta cần ghi lại những câu chuyện ngọt ngào- chính là những kho báu của gia đình.
Ông bà là trung tâm của gia đình. Vì thế, nhiều người cho rằng ngày lễ Tết không thể đầy đủ nếu gia đình không tập trung ở nhà ông bà. Và nhiều người cũng cho rằng, thiếu ông bà, gia đình họ phải nỗ lực thật nhiều để vượt qua mọi khó khăn. Đối với nhiều gia đình, ông bà là "cực Bắc" mà chiếc la bàn đaoh đức của gia đình luôn hướng đến. Chúng ta mong mỏi ông bà đại diện cho những giá trị mà chúng ta tin rằng chúng bền vững nhất, thân thiết nhất và đáng tin cậy nhất.
Trong xã hội ngày nay, có thể ông bà không sống gần bên con cháu hạ, nhưng ông bà vẫn được xem là chiếc mỏ neo, là một điểm ổn đinh, để tạo nên ý nghĩa và sự an toàn cho cuộc sống con cháu của họ
Sunday, 17 September 2006
Hà Nội mùa này yếu đuối như thơ...
Hơi chút là mưa, hơi chút là nắng, gió.
Ngoảnh đầu lại ,em bắt gặp những lỗi lầm trong quá khứ
Hướng về tương lai ,em lo âu hai chữ mờ nhoà.
Hà Nội yêu em như mùa thu yêu hoa
Bông cúc nhỏ vàng tươi sắc nắng
Mưa mùa thu rắc lên thềm không gian vắng
Gió tới nơi , mưa đã gội trắng cả sắc màu.
Rảo bước lang thang em sẽ về đâu ?
Hà Nội bao dung dang vòng tay và che chở
Con phố cô liêu , chiếc lá nào lạc loài trong miền nhớ
Mùa thu gầy còm cõi - không vượt nổi dấu cách thời gian.
Hà Nội có em như mùa thu có lá vàng
Chiếc lá chở bao suy tư ,quá nặng lòng nên tìm về miền đất
Em yêu Hà Nội, một tình yêu giản đơn và chân thật.
Trước gió mùa ,em sẽ chở che ...
Hà Nội mùa này yếu đuối lắm anh ơi
Friday, 15 September 2006
Những câu nói...
Sugar you you go, sugar me me go : đường anh anh đi, đường em em đi
No star where : không sao đâu
Like is afternoon : thích thì chiều
I no want salad again : em không muối cãi với anh nữa
If you want I will afternoon you : nếu anh muốn em sẽ chìu anh
No I love me : ko ai iu tui
No Four Go: vô tư đi
Star I Miss mono : vì sao tôi cô đơn
Know die now : biết chết liền
Three ten six ways, run is the best : tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách
No dare where : hổng dám đâu
You ugly bottle exceed gosh : anh xấu chai quá tri
No table : miễn bàn
No table silver : miễn bàn bạc
No table salad : không bàn cãi
Go die go : đi chết đi
I slap you drop teeth : tui tát anh rụng răng
Ugly tiger: xấu hổ
You lie see love: anh xạo thấy thương
I love toilet, you sitdown : tôi yêu cầu, anh ngồi xuống.
Life me aunt form: đời tôi cô đơn
Love is die inside intestine a little : yêu là chết ở trong lòng một ít
Fruit heart no love two people : trái tim không thể yêu 2 người
Mum go take husband, child live with who : mẹ đi lấy chồng con ở với ai
I want toilet kiss you : tôi muốn cầu hôn bạn
I want kiss mother u before: anh muốn hôn má em trước
Bridge enough for use : cầu đủ để xài
Mother sister pineapple too: má em thơm lắm
Sick want die: đau muốn chết
No drink wine happy, want drink wine punish : ko uống ruợu mừng, muốn uống ruợu phạt
Love together much, bite together painful: yêu nhau lắm, cắn nhau đau
When I seven love, I look at star and ask myself star I seven love : khi tôi thất tình, tôi nhìn vì sao và tự hỏi sao tôi thất tình
When 1 human seven love, after seven loves will find love leg right: khi một người thất tình, sau 7 mối tình sẽ tìm được tình yêu chân chính
Khoảng cách
- Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là sống và chết mà là gần nhau mà không hiểu nhau.
Trên đời khỏang cách xa nhất không phải là ở ngay trước mắt mà là mến nhau lại không giữ được.
Khoảng cách xa nhất trên đời không phải mến thương lại không giữ được mà là tình thương không được đáp....
Khoảng cách xa nhất trên đời này không phải là tình thương không được đáp mà là đem trái tim lạnh giá của mình để đối với người yêu thương mình.
Người sống bên cạnh mình mà không thể hiểu mình, lại không thể yêu mến nhau và yêu mến nhau lại không thể nói ra được... đó mới là xa.
Sài Gòn, nắng và nhớ lắm
Tôi rời Hà Nội vào thành phố Hồ Chí Minh, biệt phái cho một công trình mới. Trải nghiệm một mùa nắng trên công trường, để học yêu và ghét nắng Sài Gòn rất thật, khác rất nhiều cảm giác chỉ bồng bềnh nóng nắng và mưa rào của vài ngày công tác. Sài Gòn, những mảng màu đêm buồn miên man lầm lụi trong những khu chung cư cũ kỹ chật chội ở những quận nghèo xa trung tâm rực rỡ ánh đèn. Và Sài Gòn, vẫn những con người ấy, lại là những nụ cười lấp lánh tin yêu cuộc sống mỗi sáng mai trên công trường. Sài Gòn rất trẻ.
Tin nhắn đến từ một số máy trông lạ lẫm: “Anh có bao bọc được em 2 ngày ở Sài Gòn không?” – “Ai thế?” Tin gửi lại ngắn gọn: “Hoàng Thục Bình Minh”. Cái tên quá đỗi gần với tôi. Tôi trả lời lạnh lẽo: “Không quen ai tên dài như vậy”. Một ngày nắng không mấy bình an.
- Nói anh nghe, sao em bỏ công việc ở Biomin?
- Chẳng vì sao cả. Em bỏ việc, vậy thôi.
- Nghiêm chỉnh chút đi, em có cả một tương lai ở đó. Biomin là một tập đoàn mạnh, tụi nó coi trọng nhân viên, chính sách thì tốt như vậy… Đâu phải ai cũng đạt được một vị trí tiềm năng đến thế? Suy cho cùng, Singapore là một đất nước có môi trường làm việc và sinh sống tốt nhất ở khu vực. Vậy mà em nói bỏ là bỏ luôn rồi cứ thế đi về sao?
Em lùa tay vào mái tóc ngắn, tư lự như nói với chính mình:
- Anh à, đồng ý. Nhưng biết giải thích sao nhỉ … Em không ngại sức ép công việc, tuy thực tế là rất căng thẳng. Ở Singapore, cái gì cũng đẹp, ngăn nắp, cuộc sống tiện nghi đến mức ngay cả mọi thứ công cộng cũng quá sức tiện nghi. Dường như người ta luôn có ý tạo mọi điều kiện để cuộc sống tiện nghi như thế, dễ dàng như thế, chỉ bởi vì cần như vậy để những kẻ như em, mệt mỏi và buông xuôi sau những giờ làm việc căng thẳng, cứ trôi đi như bong bóng êm đềm là về tới nhà, không nghĩ ngợi gì, không băn khoăn gì hết cả. Hai năm vừa rồi, em dường như ăn uống quá điều độ, làm việc quá hiệu quả, mọi thứ đều được hoạch định hoàn hảo, nên em không kịp nghĩ một điều gì về cuộc đời, không kịp nghĩ một điều gì cho bản thân. Rồi một ngày chợt nhận ra con đường hàng ngày em đi làm cây cối cứ đều tăm tắp, làm em nhớ Hà Nội sắp sang tháng 4, thành phố sao mà nhiều lá rụng, những cái cây thân xù xì, to nhỏ, cong thẳng chẳng giống nhau, hoa lá mỗi mùa một kiểu, cuộc sống mỗi ngày đều mới mẻ, sôi động, đến cây cối cũng đầy bất ngờ. Hơi có cảm giác thảng thốt, em nghĩ: ”Thế là đủ Singapore, những kế hoạch quá đỗi tỉ mỉ và những deadline tiếp nối nhau bất tận. Em phải đi về…và…”
Tôi chặn em bằng một nụ hôn đột ngột. Thương yêu thắt lòng. Ngày em đi, tôi giận em, rồi tự bảo mình: “Chuyện nhỏ”. Chỉ việc quên phắt đi. Là quên. Nhưng hoá ra tôi lại càng giận em hơn, giận đến điên người mỗi khi hôn một cô gái. Em không ở đây, mà không có cái hôn nào trọn vẹn nổi. Nỗi nhớ tưởng như mỏng lắm, mà cứ loang như vệt dầu. Giờ thì em đây. Hiện hữu. Sống động. Trưởng thành hơn biết bao nhiêu. Mà vẫn trong mắt những đốm sáng kỳ lạ, lấp lánh của những tháng năm xa xưa với tình yêu dành cho tôi trong trẻo. Mà vẫn mong manh như một sợi tơ trời xanh biếc, khi em thình lình xuất hiện trước cửa phòng tôi, mắt dâng đầy nước: “Anh, tha lỗi cho em …”
Sài Gòn đang mùa nắng. Lao xao. Tôi yêu thích nhịp sống của Sài Gòn buổi sáng. Có cái gì rất hối hả, rất rộn ràng. Vậy mà cũng rất thong dong. Ai đi đâu vội vã cứ vội vã. Ai đút tay vào túi quần shorts thủng thẳng cuốc bộ trên vỉa hè cũng cứ thủng thẳng. Tôi cuốc bộ. Em đeo một cái balô to đùng và rất nặng, đi nhún nhảy bên cạnh, luyên thuyên như con chim chích bông, haha, chích bông đeo kính mát. Đột ngột em chỉ một quán bên đường: “Cà phê đi anh”. Thế là chui vào quán cà phê. Lý do vô cùng đơn giản, em cần check mail mà cái chỗ ấy lại có một thứ gọi là wi-fi...
Vào quán, em lúi húi lôi trong balô ra cái máy laptop, rồi bỏ đôi dép xỏ ngón ra, dường như chẳng quan tâm đến chuyện mình đang mặc váy, co chân xếp bằng tròn trên ghế. Cả đám phục vụ quay lại nhìn vẻ kỳ kỳ. Quả thật, với dân Sài Gòn, gái mà thế này thì … kỳ quá!!! Tôi hơi buồn cười, gọi cho cả hai: hai cà phê, một ly kem, và một bánh táo.
Trong quán wi-fi, tôi chán. Tôi ăn hết ly kem và bánh táo. Tôi nhìn quanh. 9h30 phút sáng. Khách khá đông, ai cũng vào ngồi, gọi một ly chi chi đó, thường là cà phê, rồi rút trong túi quần ra một tờ báo, cắm cúi đọc. Tôi tự nhiên cũng muốn đọc báo, kêu thằng nhỏ bán báo vào mua mấy tờ, ngồi đọc trong lúc em check mail. Toàn chuyện buồn kiểu cháy nhà, chộp giựt điện thoại, làm dâu xứ Hàn, cá độ bóng đá, hút chích, lừa đảo... đại khái chừng như vậy thì em ngẩng đầu lên:
- Vé máy bay của em confirm được rồi. Tối nay em ra Hà Nội.
Tôi ngúc ngắc thở dài hơi buồn:
- Ừ vậy. Giờ em xong vụ mail, rồi làm cái gì nhỉ?
Cười toe, em trả lời:
- Đi hiệu sách trước. Rồi ăn trưa. Về ngủ một giấc. Dậy đi hồ bơi.
Tôi lại ngúc ngắc:
- Ừ vậy. Ở Sài Gòn chưa trọn 2 ngày, cứ nhất định phải đi bơi sao?
Em tức khắc đáp lại:
- Em thích.
Rồi nghêng đầu nghĩ nghĩ:
- Ở Sài Gòn, em thích hồ bơi và anh. Về Hà Nội, em sẽ nhớ ở Sài Gòn có anh và hồ bơi. Nên phải đi bơi chứ!
Cái trò mua sách hoá ra kéo dài đến tận trưa. Và cái trò ăn trưa trong quán có điều hoà mát mẻ với một cô gái nói rất nhiều nên tới tận gần 3 giờ mới kết thúc. Trời kéo mây xanh đen rồi đổ một cơn mưa to kinh khủng, chuyện bơi lội đành gác lại. Em cũng mệt, che miệng ngáp, nên tôi đưa em về khách sạn. Rồi cái trò tự nhiên mưa ầm ầm nên phố xá ngập như sông, tôi đành gác lại chuyện về công trường. Ngoại lệ!!! Không thể về được, mà cũng chẳng muốn về. Em ngủ nghiêng, tay phải gập lại kê dưới đầu, thở nhè nhẹ, mắt dài, mi cong, đôi môi mím chặt lạnh lùng nhưng cằm nhọn thì đầy vẻ nghịch ngợm. Nằm vậy rất lâu, rồi em mỏi tay, cựa quậy trở mình, mở choàng mắt. Tôi bị bắt quả tang không chịu ngủ trưa mà lại ngồi ngắm em. Đành mỉm cười. Em quàng tay qua cổ tôi. Nụ hôn còn ấm mềm từ giấc ngủ...
Tôi đưa em ra sân bay. Em hôn nhẹ tôi, nhăn mũi: “Cằm anh không cạo, cọ vào má em đau thế”, rồi vẫy vẫy và biến vào bên trong. 2 phút sau, trong máy điện thoại xuất hiện tin nhắn của em:
“Mail nhé. Vì em thích mail. Vì mail em thích…”
“Anh hỏi vì sao em rời Singapore. Có một điều ở Sài Gòn, em đã quá kiêu hãnh mà không nói được với anh. Hai năm trước, lần đầu tiên tham gia workshop của Biomin về xây dựng tổ chức, em phải trả lời một câu hỏi như thế này: Hãy kể và chia xẻ cùng chúng tôi về 3 người có ảnh hưởng đến bạn nhất; và 3 sự kiện làm thay đổi cuộc đời của bạn. Trong phần trình bày của em, có anh và những ngày em đã gặp anh. Workshop tương tự mới vừa rồi, em là người chủ trì và em cũng nêu ra câu hỏi ấy. Rồi khi trở về nhà, phải mất khá lâu em mới có được một câu trả lời mới cho mình. Những con người và sự kiện đổi thay trong danh sách. Chỉ còn lại anh cùng những ngày rực rỡ đầy hạnh phúc đã xa xôi. Hai năm, chưa có một ngày nào em thôi nghĩ về anh, thôi mong chờ, thôi nhớ. Điều đó buộc em phải sống tích cực, phải nỗ lực từng ngày để tốt hơn, để được như anh. Anh không chỉ quan trọng với em. Anh khiến em thực sự là em, và thay đổi em. Đó là lý do cuối cùng để em bỏ lại Singapore. Em cần anh hơn cả.”
Sài Gòn vẫn mưa vẫn nắng. Công trường vẫn bề bộn những nụ cười, mỗi ngày một chút đổi thay, một chút mới mẻ của hình hài kiến trúc đang hoàn thiện, đang vươn cao. Tôi học ở đây những điều sống động về niềm hy vọng, về sự trẻ trung của cuộc sống, tôi học cách sống hết mình, nỗ lực không mệt mỏi, không nản lòng trước thất bại, khó khăn. Tôi học hỏi mỗi ngày, mỗi ngày da cháy nắng hơn, mỗi ngày nụ cười điềm tĩnh hơn, mỗi ngày trưởng thành hơn trong công việc. Tôi học để lại yêu em và để càng nhớ em bất tận.
Tôi yêu em từ khi nào nhỉ? Chuyện cũng lâu rồi. Một nhóm dự án thân thiết và quan tâm cho nhau như anh chị em. Tháng nào cũng 20 ngày xa Hà Nội hàng trăm cây số, những ngày tháng gian khó và thân thương. Em làm thực tập ở đây 3 tuần. 21 tuổi, sắp sửa rời những giảng đường ĐH. Nghịch như quỷ sứ, cả dự án coi em như một thằng em trai dễ thương nhưng luôn phải để mắt trông chừng, kẻo em gây ra những rắc rối vớ vẩn và rồi cả đám lại bị la lối. Một đêm mùa đông, ngồi thu lu trong căn phòng lạnh giá, xem xong trận MU – Liverpool, em ngáp một cái rõ buồn cười, tạm biệt cả đội bằng một câu: “Aaah, buồn ngủ rồi, tạm biệt các anh, MU đá dở quá, nhớ Hà Nội quá, mình đi xa nhà lâu quá, có ai nhận ra không?”…Mọi người phì cười. Tôi cũng phì cười mà trong lòng lay động vì những câu em hỏi …“có ai nhận ra không?” … Như bắt được ánh mắt tôi dõi theo, em quay lại, đưa mắt nhìn cả phòng, rồi dừng nơi tôi, cười lấp lánh. Để tới tận bây giờ, vẫn còn rất nhớ cảm giác lạ lùng thương yêu tràn ngợp tim mình.
Tôi yêu Sài Gòn nắng, Sài Gòn mưa, và những quán vỉa hè, cà phê không phức tạp, chỉ đổ từ trong chai ra cốc, tống đường vào, bỏ vô một vốc đá, ngồi ngắm thiên hạ chạy xe vù vù qua. Nhưng mà tôi yêu cả em, với cái balô to đại, mặc váy xoè, đi nhún nhảy, nói cười lích chích, kỳ cục lắm và dễ thương lắm!!! Nên khi nhớ em, tôi vào một quán có wi-fi, đọc báo, thấy nói dân số Sài Gòn tới 2020 sẽ lên tới con số 10 triệu, bèn vẩn vơ nghĩ mua miếng đất, xây một khu đỗ xe hơi, về sau chỉ thu tiền, rồi sáng sáng thong dong đút tay túi quần shorts, đi bộ, xem thiên hạ mướt mồ hôi tìm chỗ đậu xe... phì cười, vẩn vơ quá, tôi đâu cần thong dong như thế… tôi cần em hơn. Ừ, mà tại sao tôi lại vẫn cứ chưa thôi yêu em nhỉ?
Hơi bị yêu anh
Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:*{behavior:url(#ieooui) } /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
Em thề, em sẽ chẳng bao giờ dám nói điều gì cho cái Nam Chi biết nữa. Em thề, em thề thật đấy! Nó làm em ê ẩm mặt mày, nó làm em hơi bị nguợng chưa kìa khi nó nói toáng lên với anh là em thích anh. Mà đâu phải chỉ có mình anh ở đó kia chứ? Nguyên cả một “xiên người” cỡ xấp xỉ một tá. Hơi bị đông, mà toàn những kẻ đang khô héo thời sự, chực chờ một thông tin âm ấm đủ để nhâm nhi giết thời gian trong giờ nghỉ giữa buổi. Ngay từ hôm đầu bước chân vào lớp, em đã đặt anh vào tầm ngắm của mình. Đầu tiên chỉ là ngấm ngầm ngắm anh từ đằng sau, len lén nhìn anh từ một góc khuất. Rồi mạnh dạn hơn, em cố tình đi qua anh để hứng chút giọng nói, tiếng cười của anh làm vốn. Cho đến hôm kia, sau hai tháng học chung, em đã dùng chiếc mobile của mình, chụp trộm anh. Em add ảnh anh vào số máy bàn của nhà em, để thỉnh thoảng, nhớ anh, em lấy máy bàn gọi vào mobile. Khuôn mặt anh sẽ hiện lên, như thể anh đang gọi em vậy. Em giữ bí mật đó được hơn hai tháng nữa thì bị lộ. Hôm đó em đang ngồi buôn chuyện với cái Nam Chi, mẹ gọi, tất nhiên, bằng máy cố định ở nhà. Và khuôn mặt anh hiện lên. Em rất vô tư, bảo: “Mày ngó xem, ai gọi tao vậy, Nam Chi?”. Và trời ạ, nó rú lên: “Mặt thì rõ là mặt của đồng chí Tri lớp mình nhưng tên thì… mày đặt đồng chí ấy là gì thế này?” Em nhào ra, vồ lấy chiếc mobile. Chắc mặt em và con tôm luộc lúc này chẳng khác tí mấy. Em vẫn để tên cho số máy nhà là My home. Nam Chi chưa bao giờ là đứa hiền lành và biết điều cả. Nó tra em. Thiếu đường là nó dùng nhục hình để bắt em phải khai nhận. Tại sao Tri lại được gọi là My home. Tại sao mẹ em lại dùng máy của Tri để gọi điện cho em. Nó đe dọa sẽ không từ một thủ đoạn nào để bắt em phải khai nhận. Và nếu đúng là em và anh đã yêu nhau lén lút trong suốt bốn tháng qua, mỗi ngày trong thời gian đó, nó sẽ phạt em một trăm cái nhéo. Vị chi là em sẽ bị cả thảy là 12000 cái nhéo. Em không còn cách nào khác là phải thuật lại toàn bộ câu chuyện. Nghe xong, nó đã xử sự với em như anh đã thấy đó. Em ngượng đến muốn độn thổ nhưng vẫn kịp hả hê vì không phải che giấu tình cảm của mình nữa. Anh lúc đó cười toe toét trông hơi bị yêu đấy! Anh nói gì nhỉ? À, anh nói: “Đồng ý, mời cà fê miễn phí đến khi nào hết thích anh thì thôi, chịu không?”. Không lẽ lúc đó em lại bảo anh mời em ngay đi?
Sau lần đó, em chủ động nhắn tin vào máy anh kì kèo rằng em đang thèm cà fê miễn phí. Anh gọi lại, hẹn. Buổi cà fê đầu tiên ấy, em đã cố căng hết cả người lên để giấu đi sự lúng túng và loạn nhịp của trái tim mình khi ngồi đối diện với anh. Cuối buổi, em đòi share. Với lý do: cái Nam Chi nói linh tinh thôi, em chỉ muốn làm bạn với anh. Khi nào em thích anh, em sẽ để anh trả tiền cà fê sau. Anh đồng ý, còn bảo: Muốn đo tình cảm của em với anh thế nào thì chắc cứ rủ em đi uống cà fê là biết thôi nhỉ? Cũng hay! Đâu phải cái gì cũng có thể nói huỵch toẹt ra là được đâu, phải không anh?
Em và anh đã thân nhau được nhiều hơn nhưng tuyệt nhiên, cả hai đều ái ngại tụi lớp (sau khi bị cái Nam Chi hét toáng lên “anh Tri ơi, cái Khuê nó thích anh lắm” thì cả lớp bây giờ cứ liên tục trêu chọc em và anh). Ngồi ngay đằng sau anh nhưng hai đứa trong giờ cứ nhắn tin cho nhau liên tục. Những câu chuyện sâu dần vào cuộc sống riêng của hai đứa. Cho đến một hôm, anh gọi điện cho em, anh bảo anh chán đời. Em rất lo lắng. Gần 100 tin nhắn từ 10h30’ tối đến tận gần 3h sáng để em biết rằng anh và bạn gái của anh đang trục trặc. Cô ấy và anh ngày càng trở nên xa lạ. Dường như cô ấy đã hết yêu anh. Cô ấy từ chối những tối thứ 7 đi chơi cùng anh với lý do bận việc nhà, đi làm thêm, đi dạy gia sư… Nhưng anh biết, cô ấy không muốn đi chơi với anh. Đã gần 3 tháng nay, anh và cô ấy không có nổi dù một chữ K lên má nhau. Em khi đó, tuyệt nhiên, không hề buồn hay ghen hay một thứ cảm xúc nào đó tương tự khi biết người mình yêu đang yêu một người khác. Em chỉ lo lắng cho anh, em không muốn anh buồn và suy sụp như thế.
Liên tiếp một tuần sau đó, anh xin nghỉ học. Chỉ có em là biết lý do. Em mang bài học ở lớp cùng trăm thứ bà dằn với mong muốn để anh vui lên ở nhà anh. Mỗi ngày, từ 12h30 sau khi tan học ở trường đến tận 4h chiều. Cứ ngồi trên phòng anh. Lúc thì đọc sách cho anh nghe, khi thì xem phim với anh. Chép lại bài cho anh. Hoặc chỉ là đọc sách trong khi anh nằm ngủ. Tối tối, anh qua đón em đi cà phê cà pháo. Có hôm đi hát. Lại có hôm thì lên cầu Chương Dương hóng gió. Cứ thế, một tuần trời. Em có cảm giác như chúng mình yêu nhau vậy, em không dám bộc lộ quá nhiều cảm xúc của mình. Em chôn chặt tình càm đó váo đáy lòng. Vẫn vờ rất vô tư. Như một cô em gái ngoan. Em nhập vai đạt đến nỗi em ôm anh mà anh vẫn ngờ rằng cô em gái ruột anh ôm anh. Đạt đến nỗi anh chẳng nề hà bất cứ điều gì kể cả việc em than lạnh, em chui vào chăn nằm ôm anh, rúc đầu vào ngực anh. Em hồn nhiên vờ mà như thật. Anh khờ lắm! Anh chẳng biết gì cả.
Sau tuần đó, căn bản mà nói thì em hạnh phúc nhưng thực sự mà nói thì em bắt đầu linh tính đến một kết cục không có hậu cho quan hệ chúng ta. Em linh cảm rằng anh đã không hề biết em yêu anh đến chừng nào. Em sợ những nụ hôn lên trán em từ anh. Em sợ cả những cái cầm tay của anh. Dường như tình cảm đó chân thành như một người anh trai với một cô em gái. Không vẩn gợn. Và em buộc phải khác đi, phải chứng minh tình cảm của chúng ta không phải là anh em mà phải là….
Bắt đầu bằng việc em cố tình để anh trả tiền cà phê. Nhưng anh lại không để ý, anh bảo: “5000 đồng một cốc cà phê anh trả cho em thay cho phí tư vấn đấy nhé!”. Không lẽ em phải hét lên với anh rằng: Không! Mà là anh đang thực hiện lời tuyên bố của anh – trả cà phê miễn phí cho đến chừng nào em hết thích anh. Vâng! Em đang thích anh đấy!
Thua keo này ta bày keo khác, em đổi chiến thuật kể cho anh nghe về gia đình nhỏ em mong muốn trong tương lai, nơi có người đàn ông giống anh như tạc. Vậy mà anh lại kể cho em nghe và mơ ước mà anh và cô ấy đã từng trong một buổi chiều bên nhau cùng tưởng tượng. Em cay xè mắt. Em lại nỗ lực tấn công bằng đủ mọi cách khác. Chỉ là không trực tiếp nói: Em yêu anh. Nhưng mọi nỗ lực ấy đều chỉ loay hoay và rơi vào bế tắc. Anh vẫn rất chân thành, ân cần và chu đáo với em, nhưng chỉ như một người anh trai. Đêm nào anh cũng nhắn tin chúc em ngủ ngon, sáng nào em cũng nhận được lời chào buổi sáng. Nhưng tất cả chỉ như một người anh trai. Em bắt đầu mệt mỏi với những cuộc tấn công thất bại. Nhưng em không ngừng được khát khao muốn trở thành người yêu của anh. Cái Nam Chi không biết. Nó tưởng rằng em và anh say nắng với nhau. Nó tế nhị, luôn rút lui khi có anh bên em. Điều đó càng khiến em cô đơn hơn. Em thực sự cảm thấy cô đơn. Lòng em đặc quánh hết cả lại. Em không biết mình phải làm gì đây nữa. Thế rồi, trong lúc bồng bột nhất, em quyết định xóa hết tin nhắn của anh, xóa số điện thoại và quyết định tránh mặt anh. Em chạy trốn.
Nam Chi phát hiện ra điều bất thường ở em. Và em òa khóc khi kể được ra những ẩn ức trong lòng em suốt những ngày qua. Nó gào lên: "Sao mày không nói thẳng với anh ấy? Tại sao không nói thẳng?" Người ngoài cuộc thì bao giờ chả khuyên là nên thẳng thắn. Nhưng khi mà đã biết câu trả lời rồi thì có nói ra cũng vô ích thôi.
Cái Nam Chi luôn là cái Nam Chi. Nó lên tận nhà anh và bắt đầu ầm ĩ lên. Em sẽ không ra gặp anh đâu nếu không phải vì chuyện này. Em buộc phải gặp anh.
- Nam Chi hiểu sai tình cảm của anh em mình phải không em?
- Vâng! Một phần anh ạ!
- Sao lại một phần? Chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ anh đã không làm tròn bổn phận người anh trai của em? Anh không giấu em bất cứ điều gì, anh luôn nói thẳng, thật những gì anh nghĩ. Thật lòng, em còn hơn cả em gái ruột của anh.
- Vâng! Anh không sai, mà em sai.
- Em sai? Em đã làm điều gì sai? Anh thật sự không biết em sai ở đâu. Em luôn đối xử với anh hơn cả một người em ruột thịt. Anh thực sự không một lời than phiền nào cả.
- Không! Em không phải là em gái anh.
- Đâu có đâu! Em đã làm rất tốt mà! Anh nói thật, anh luôn cảm thấy may mắn vì có em, cô em gái cho dù không cùng máu mủ mà tình cảm và quan tâm hơn cả anh em ruột.
Em òa khóc. Cho đến cả lúc này, em vẫn không thể nói ra được với anh rằng em rất yêu anh. Chỉ có thể tiếp tục cùng anh share tiền trả buổi cà phê này.
Chuyên đề 2!
3 ngày yêu hơi hơi
Tôi tình cờ gặp lại nàng trên đường. Tính ra chúng tôi cũng đã lâu lắm ko gặp nhau rồi, kể từ ngày ra trường đến nay. Chưa bao giờ tôi khoái được cái món miến cho dù đó là miến lươn hay miến cá. Nhưng tôi vẫn gật đầu với nàng khi nàng rủ tôi đi ăn miến. Tôi ko biết là do giọng nói, nụ cười của nàng hay vì trong bát miến ấy, đã có bỏ thuốc mê mà sau đó, tôi đã sa lầy, từ đúng của cảm giác trong tôi.
- Anh có 3 ngày để cưa đổ em!- Nàng xòe 3 ngón tay và nhìn tôi bằng cặp mắt nửa như thách thức nửa như chế nhạo.
- 3 ngày? Quá ít với khả năng của anh!- Tôi thú nhận.
- Nhưng nó quá dài với sức chịu của em- Nàng cười như mùa thu tỏa nắng vậy. Say chết đi được!
- Được! Ko thử sao biết, phải ko nào?
Hồi phổ thông, nàng học ngay dưới lớp tôi. Chúng tôi đã từng chung câu lạc bộ thơ của trường. Nói đến thơ, lâu lắm rồi, có lẽ là sau đêm văn nghệ cuối cùng hồi trung học, tôi đã thôi làm thơ. Sau đó, tôi thấy thơ tôi cũng giông giống thơ của một vài người nổi tiếng, nên tôi quyết định gác bút. Tôi sợ một hôm sa sẩy, tôi sẽ bị coi là đạo thơ của người khác. Phần cũng vì tôi sợ tôi sẽ mê mải để rồi lại như cậu sinh viên bên trường Thương Mại, bỏ học vì nghĩ mình là thiên tài. Từ đó, mỗi khi ai đó nhắc đến tôi của thời thơ phú, tôi đều vờ như đó là sự xúc phạm ghê gớm. Và tất nhiên, bạn bè cũ đứa nào đứa nấy đều le lưỡi rụt cổ sợ tôi phát khùng lại oánh tụi nó. Thực ra tôi đâu giận đến mức ấy đâu. Nhưng tôi cố tình vậy để tụi nó thôi ngay cái trò “khêu gợi” tôi. Tôi sợ mùi hoa sữa và mùa Thu cũng là vì thế! Nó dễ khiến tôi nhẹ bỗng đi và như sắp bay khỏi mặt đất đến nơi rồi vậy.
- Nhưng sao chỉ có 3 ngày?
- Vì 3 ngày nữa, bạn trai em sẽ có mặt ở Hà Nội, anh ấy sẽ làm cho em phải xa anh.
- Anh vẫn chưa hiểu lắm! Em đã có bạn trai rồi còn gì?
- Đúng! Nhưng em vẫn muốn mình có thêm cơ hội chọn lực hạnh phúc cho mình. Biết đâu đấy, anh mới chính là ngừơi sinh ra cho riêng em?
- Anh ko nghĩ đó lại là cuộc chạy đua khôn ngoan.
- Anh sợ à? Anh muốn bỏ cuộc à?
- Cứ cho là thế đi! Anh ko thích đua tranh.
- Thế anh có yêu em ko?- Nàng nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Anh…- Tôi thực sự lúng túng. Tôi có yêu nàng ko?
Rất rõ ràng, hồi đó, tôi tăm tia nàng. Rất nhiều bài thơ tôi đã viết cho nàng nhưng ko dám ghi rõ là tặng nàng. Lúc nào tôi cũng chỉ dám ghi là tặng G.B dù chữ cái đầu của tên nàng là H.C. Thế là cả trường tôi khi đó đồn ầm lên là tôi yêu G.B. Và một loạt cái tên lien quan đến G.B ra đời. Nào là cô bé Giang Bình lớp 10A4, lúc lại là cô bé Gia Bảo lớp 11E3 thậm chí cô giáo dạy tiếng Anh của chúng tôi, hơn chúng tôi 4 tuổi, vừa ra trường có tên là Giao Bích cũng bị cho vào danh sách người tôi yêu. Chỉ có nàng, nàng đã khám phá ra nhờ những câu thơ đích danh về cái cổ cao trắng ngần của nàng và về thói quen chép miệng mà nàng vẫn hay làm. Tôi nhớ có một lần, nàng bảo tôi khi câu lạc bộ thơ tổ chức buổi đọc thơ trước toàn trường sang thứ 2. Nàng bảo: “Em sẽ ghen nếu như một ngày anh hết tặng thơ cho G.B”. Nhưng hồi ấy nào tôi đã hiểu gì đâu. Nên tôi cứ cười ngây ngô. Thiếu nước là đặt vào tay tôi chiếc lá, vào chân tôi cái ống bơ là tôi sẽ thành “tay cầm lá chân đá ống bơ, cười cười ngô nghê như con bê đội nón”. Nhưng bây giờ, sau 2 năm, khi mà tôi đã bặt tin của nàng từ ngày ra trường thì tình yêu đó có còn không? Nhìn nhau, bên nhau trong khoảng thời gian vừa đủ để đánh bay bát miến cua liệu có thể cho một lời khẳng định nào ko về tình cảm? Tôi chịu!
- Anh ko cưa em, mất em rồi, anh sẽ tiếc!
- Nhưng nếu anh cưa em mà ko đổ thì sau đó anh sẽ phải sống như một gã thất tình.- Tôi nói thật! Vì tôi biết, nếu tôi cưa nàng, tôi sẽ phải yêu nàng. Và nếu như nàng từ chối tôi, tôi sẽ đau đớn lắm! Sẽ xuất hiện cảm giác vỡ vụn. Chắn chắn!
- Nếu anh sợ, em sẽ cưa anh! Anh sẽ có 3 ngày để đón nhận tình cảm của em! Quyết định nhé! Ký cái roẹt và đóng dấu cái cộp. Bắt đầu từ ngày mai.
Nhìn nàng vào nhà mà tôi cứ ngẩn ngơ. Tôi thực sự vẫn chưa chắc chắn về sự có mặt của tôi ở trước cửa nhà nàng như lúc này. Lại càng ko chắc chắn về những gì vừa xảy ra. Mọi thứ quá nhanh.
Ngày thứ nhất
Tin nhắn của nàng đến máy của tôi lúc 11h30 trưa khi tôi đang cùng mấy người bạn ngồi ăn trưa với nhau. Tôi sẽ phải đến đón nàng. Tôi ko biết tôi đã phải nói dối thế nào để thoát khỏi lũ bạn. Hình như là tôi viện đến một thằng bạn trời đánh nào đó, xử tử hình vắng mặt nó, bắt nó phải nhập viện với một tai nạn tưởng tượng kiểu một xe cán qua rồi một xe khác lại cán tiếp. Tội nghiệp nó. Khi tôi chạy như bay đến nhà nàng, đúng cái chậu cây to tổ chảng, chỗ hẹn, thì nàng đã đứng đó từ bao giờ với cái đồng hổ thể thao bấm giờ. Thấy tôi, nàng nhoẻn miệng cười:
- Để em đoán nhé! Anh đang ngồi ở một cái quán cách đây khoảng 10km, anh đã phóng xe với tốc độ 55km/h.
Tôi nhẩm tính, quả đúng! Nên chỉ cười trừ. Nàng leo lên sau xe tôi. Áo phông trắng, quần jean. Nàng cười cười:
- Em biết anh thích em mặc áo sơmi quần jean và tóc búi cao để lộ cổ trắng ngần. Nhưng em nói thật, em đã rất cố gắng cũng ko tìm ra chiếc áo sơmi nào. Từ hồi lên Đại học, em đã ly khai với áo sơmi.
Tôi lại cười trừ thêm phát nữa. Nàng cao. Nàng mà mặc áo sơmi phủ trùm qua đùi thì chắc chắn, trông nàng sẽ cực kì sexy. Nàng leo lên xe, vòng tay ôm eo tôi. Mùi nước hoa Halloween của nàng khiến tôi ngây đi. Trong hàng tỉ loại nước hoa, mùi này là mùi duy nhất mà tôi phân biệt và gọi tên được. Vì tôi đã từng có một mối tình với một người dùng loại nước hoa này. Bây giờ cô ấy đã có chồng. Hơi chuếnh choáng một chút nhưng rồi tôi trấn tĩnh lại ngay.
- Sao em lại muốn yêu anh?- Tôi hỏi nàng khi hai đứa vào một quán cà phê nhỏ trên đường Trần Quốc Toản.
- Vì em đã từng được anh yêu và vì em nghĩ là em nên cho phép mình tùy chọn một người phù hợp với mình nhất thay vì chấp nhận bất cứ một ai đó đến tấn công mình.
- Thế còn cậu bạn trai kia?
- Anh ấy ổn so với mặt bằng chung nhưng vẫn chưa đủ để em có thể trọn vẹn đi đến cuối đường với anh ấy!
- Thế em còn yêu anh ta làm gì? Hay em sợ anh ấy sẽ ko sống nổi nếu em chia tay với anh ta?- Tôi chế giễu!
- Không hẳn vậy! Có em hay ko có em, cuộc sống của anh ấy vẫn cứ tiếp diễn như mọi khi của anh ấy. Và em sẽ bỏ đi ngay nếu như em thấy anh phù hợp hơn!
- Còn nếu anh ko phù hợp? Anh ko thể bằng anh ta?
- Em sẽ nhận ra rằng có lẽ em quá đòi hỏi.
- Anh chịu em rồi đấy!
- Chưa đâu anh, còn 2 ngày nữa kia mà!
Chúng tôi đã có nguyên một buổi chiều bên nhau. Nàng luôn biết cách để mỗi nơi chúng tôi đi qua sẽ để lại ít nhất một câu chuyện về nàng hoặc về chính tôi. Nàng giới thiệu cho tôi những cái quán mà tôi chưa bao giờ nghe thấy. Từ quán cà phê giảm giá 50% suốt đời cho khách hàng nữ tên là Chim Xanh cho đến quán cà phê của những nhà báo trên phố Trần Quốc Toản. Nàng cũng cho tôi biết ở Hà Nội có một nơi gọi là Bến Hàn Quốc, câu chuyện về con ma mặt thớt và những đồng nghiệp lãng mạn hay đến với nhau. Tôi ko biết nàng đã moi những câu chuyện đó từ đâu ra nhưng chắc chắn, tôi biết, nếu tôi quay lại những chỗ đó, tôi sẽ nhớ nàng da diết.
Chúng tôi kết thúc buổi chiều tại một cảng ven sông Hồng. Nơi mà gió và cát luôn đầy ắp như những vật trang trí cho khu vực đó. Tôi vui! Cái vui như khiến tôi trở về thời thơ dại. Tôi vui! Cái vui gần như là ko tì vết.
Ngày thứ 2
Nàng bắt tôi lớn lên. Không còn như những đứa trẻ lên 10 như hôm qua, tôi hôm nay trở thành đứa trẻ mới lớn. Không! Chính xác là tôi của thời trung học. Ngồi trên một cái quán cao vút, nhìn ra hồ, tôi thực sư như một cậu con trai trung học. Tôi ko thể ngưng ý nghĩ muốn làm thơ tặng nàng như ngày xưa vậy.
- Sao hồi đó anh ko ngỏ lời với em?
- Là bởi anh nhút nhát. Anh sợ khi anh ngỏ lời với em rồi, anh sẽ mất em vĩnh viễn.
- Anh quá lãng mạn khi đó!
- Có thể! Và cả bây giờ nữa!
- Anh ấy của em cũng vậy! Chưa bao giờ cần em quan tâm chỉ vì anh ấy yêu em quá!
- Là sao anh ko hiểu?
- Là anh ấy sống và sống tốt với cuộc sống của anh ấy dù có em hay ko có em.
- Thế là tốt hay là xấu?
- Em biết được em đã ko phải kiếm tìm thêm cơ hội nào nữa!
- Sao em ko nói với anh ta?
- Nói rằng anh ơi, hãy để em nhảy vào cuộc sống của anh, chăm sóc anh?
- Thay vì em cứ ấm ức như hiện nay.
- Để rồi sẽ là những công việc chứ chẳng còn là yêu thương.
- Anh ko nghĩ vậy!
Nàng dựa đầu vào vai tôi. Mặc gió khiến cho những sợi tóc của nàng đâm chọc vào mặt tôi, mắt tôi. Tôi không dám cử động mạnh vì sợ nàng sẽ ngồi thẳng dậy. Hôm nay nàng mặc váy. Tôi muốn choàng tay ôm nàng lắm. Nhưng tôi ko thể bước qua được nỗi sợ hãi mơ hồ. Dường như tôi sợ nàng sẽ tan biến như trước đây tôi đã từng sợ hãi vậy.
- Bây giờ anh đang muốn gì nhất?
Nàng hỏi tôi mà mắt vẫn ko rời khung cảnh hồ nước mênh mông phía trước mặt. Tôi cũng thầm cảm ơn nàng đã không quay lại vì nếu không, nàng sẽ hiểu, tôi muốn được hôn nàng. Tôi đáp:
- Anh muốn thời gian cứ đứng im mãi thế này.
Nàng cười nhẹ, quay lại, úp mặt vào ngực tôi:
- Đóng băng lại nhau thế lại hay!
Tôi cười ngu ngơ. Đóng băng lại nhau, ở đây, từ hôm nay sẽ có một cái tượng đá. Cũng lãng mạn lắm! Biết đâu, sẽ có nhiều đôi yêu nhau ra chạm tay vào tảng đá tôi nàng để cầu cho tình yêu được bền chặt. Họ sẽ gọi nàng là Thạch Nữ. Và tôi, đương nhiên, thành Thạch Nam.
Ngày thứ 3 – Ngày cuối cùng
Tôi lại về lại chính tôi của thời điểm hiện tại. Hai đứa ngồi trong một quán trà mang tên Trà Hoa trên đường Bùi Thị Xuân. Nàng đặt tay lên mắt tôi, che mắt tôi lại, giọng nàng thật ấm:
- Bây giờ là năm 2015, mười năm đã qua rồi, anh đang thế nào?
- Anh nhìn thấy con chúng mình. Và em. Em sẽ là một bà mẹ sành điệu.
- Bây giờ là năm 2010, năm năm qua rồi, anh sẽ là ai?
- Chồng của em! Một ông chồng yêu vợ nhưng lại rất nhu nhược trước những đứa con.
- Bây giờ là tháng 11 của năm nay, anh đang ở đâu?
- Anh ở lại đúng chốn này vào đúng ngày này của tháng tới. Anh hy vọng anh sẽ có em đi cùng.
- Bây giờ đã là ngày mai, anh đang trông thế nào?
- Anh buồn! Anh buồn vì em đã ra đi! Nhưng anh vẫn tin một ngày em trở lại.
Nàng buông tay và ôm mặt khóc. Tôi lại một lần nữa luýnh quýnh không biết phải làm điều gì để ngăn tiếng khóc ấy, à không, để hiểu vì sao nàng khóc. Tôi đã nói sai điều gì ư? Không! Tôi nói đúng với lòng mình. Ba ngày quá đủ cho một tình yêu nhưng còn thiếu quá cho một sự khởi đầu. Ba ngày, người ta có thể làm người yêu của nhau một cách trọn vẹn. Nhưng ba ngày chưa đủ để tôi và nàng có thể có một khởi đầu tốt để bắt đầu một tình yêu. Tôi hiểu ra điều này khi mà tôi nhận ra lý do vì sao mà mãi tôi vẫn chưa hôn nàng, dù điều kiện luôn sẵn sàng đến thế. Và nàng cũng hiểu điều đó. Rõ ràng đến bật khóc. Tôi chưa sẵn sàng cho một tình yêu và nàng cũng chưa hề sẵn sàng cho một cuộc chia tay với người bạn trai hiện tại của nàng. Dù nàng có nói thật nhiều về sự tuỳ chọn, về quyền được chọn của nàng. Nhưng tôi biết, nàng muốn tìm một người để nàng có thể quan tâm, săn sóc.
Đó là một nhu cầu của nàng mà bạn trai hiện tại của nàng đang ở quá xa và anh ta chưa bao giờ cho nàng cơ hội ấy! Sự thiếu hoàn hảo của anh ta đó là anh ta đã tự tay chăm sóc cho cuộc sống của anh ta mà ko cho nàng cơ hội ấy! Nàng sẽ ra đi hay nàng sẽ ở lại. Với tôi, điều đó chẳng còn ý nghĩa nào cả. Vì tôi biết, tôi đang bắt đầu yêu nàng…
Chuyên đề 2!
Không còn những mảnh biển cô độc nữa
Chiều tháng mười một. Khoảng vường giếng trời vuông vức nhìn qua bức tường kính bọc trong làn hơi ẩm ướt. Những con mối gió cánh mỏng chao lượn, đập người vào kính, lả tả rơi rụng trong luồng sáng xanh thẳm. Không khí báo trước cơn mưa dài, khó chịu. Tôi thu xếp một tư thế kiên nhẫn trogn góc quán cà phê, chờ hai gã bạn cùng đến tập nhạc. Cuối năm, các bản nhạc trầm lặng đột nhiên được khách đến quán say mê. Lần thay đổi nhạc mục thứ ba. Hoặc tập luyện bài vở mới. Hoặc nhạc công cũ ra đi, nhường chỗ cho các nhóm đánh thuê đầy rẫy luôn sẵn sàng thế chỗ với mức giá rẻ mạt. Khi ra điều kiện ấy, gã quản lý cười lạnh lẽo. Với tất cả vẻ thờ ơ nguy hiểm, Quân "tay chơi cello và guitar bass, là trưởng nhóm chúng tôi" đứng dậy, thu gom các quyển sách ố vàng mồ hôi và dấu tay, nhét vào cái túi da đeo bên vai, lẳng lặng bước ra cửa. Cậu đánh trống cũng rời đi. Sau thoáng ngập ngừng, tôi quyết định thương lượng với ông chủ. Nếu Quân biết điều này, cậu ta sẽ giận điên lên. Nhà cậu ta giàu có, chơi nhạc ở quán chỉ để vui. Nhưng tôi không thể phó mặc cuộc sống cho phản ứng tức thời hay thứ cảm xúc bấp bênh. Rốt cục, cuộc thương lượng thành công. Chúng tôi sẽ tập những bản nhạc mới, uỷ mị ngọt ngào và kỹ thuật phức tạp. Đổi lại, mức lương tăng lên, tất nhiên. Trời lạnh, mùa của những quán nhạc đầy ắp khách. Chẳng lẽ gì mà không đề nghị đôi chút. Thậm chí, cuối cuộc trao đổi, chủ quán còn đồng ý chúng tôi có thể gọi miễn phí vài thức uống nóng không cồn, nếu chơi thêm quá khuya dịp cuối tuần. Kể ra cũng hơi vụn vặt khi đề cập đến các điều khoản kỳ quặc. Nhưng đôi khi, mấy thứ vụn vặt khiến cuộc sống trôi đi dễ chịu hơn.
....Mưa. Không thể chờ nữa, tôi mở nắp piano. Phím ngà ố vàng. Thế nhưng âm vang và cao độ của cây đàn Đức không chê vào đâu được. Tôi lật hú hoạ tờ nhạc trong tờ ghi mới. Tựa đề But not for me in đậm. Trong bóng tối, bản nhạc của Gershwin lờ mờ nổi lên tựa thảm cỏ bí mật. Giai điệu trầm mượt chậm rãi và có những khoảng lặng khác thường. Bỗng, tiếng gõ nhè nhẹ vẳng đến. Ai đó đứng ngoài quán. Qua ô kính tròn, chiếc áo mưa xanh biếc, như vạt biển lạc lõng trôi đến góc phố đầy mưa xám ngắt buồn thảm. Một người phục vụ mở khoá chốt. Mảnh biển xanh lạnh lẽ bước vào, mang theo hơi mưa tươi mát. Không cần ngoái lại, tôi vẫn đông cứng. Cố gái cất giọng khản đục vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột:
- Anh Quân chưa đến ư, Huy?
- Không có ở đây! - Tôi lên tiếng, với tất cả sự lạnh nhạt có được - Nhưng chị có thể đợi.
Trưởng nhóm hẹn sẽ đến. Chúng tôi có lịch tập nhạc.
Uyên Nguyên ngồi trên băng ghế mềm sát tường kính, vùi mắt vào quyển sách tiếng Pháp bìa cứng. Ánh sáng mưa, hay chính cô gái mà tôi thầm yêu suốt hai năm qua phả vào không gian chung quanh một làn hơi huyền ảo. Thi thoảng, tôi vội vã nhìn trộm về khoảng sáng kia. Uyên Nguyên vẫn bất động, chiếc khăn vẽ hình kỷ hà buộc hờ trên cổ, cái nghiêng đầu mềm mại, dấu hiệu ý nghĩ chìm vào bên trong. Sự thanh mảnh kín đáo mà hàng trăm lần tôi nhìn thấy trong giấc mơ hoang đường...
- Chị muốn nghe chút gì không? - Tôi phá vỡ sự tĩnh lặng.
- Cũng được, nếu cậu hứng thú! - Câu trả lời không mấy thiết tha. Rồi cô khẽ khàng - Tôi muốn gặp Quân quá! Tôi cần nói với anh ấy một điều quan trọng...
Bao giờ cũng là điều quan trọng, giữa những người đang yêu nhau. Làm sao họ có thời gian hay chút tự do để nhìn vào nỗi buồn rầu, sự cô độc hay tia nhìn hy vọng từ kẻ khác. Tôi thổi nhẹ các đầu ngón tay. Bản nhạc jazz kinh điển When your lover has gone vang lên dễ dàng, khoái trá và đau xót. Tôi chơi mải miết, vòng lại lần thứ hai. Cường độ dội xuống dãy phím càng mạnh. Những đoạn ngẫu hứng kéo dài. Khi tôi dừng lại, buông thõng tay, mồ hôi rơi xuống đầu gối từng hạt to. Phía sau lưng, vang lên tiếng động khẽ. Uyên Nguyên gục đầu trên bàn. Tôi bối rối:
- Có việc gì ư?
- Không gì cả! - Cô so đôi vai gầy guộc nhìn đồng hồ - Đến lúc tôi phải đi. Nếu Quân tới, hãy nói tôi đã đợi. Giờ thì tôi phải dạy học cho bọn trẻ con.
- Có cần tôi giúp gì không? Trông chị có vẻ yếu mệt! - Tôi đề nghị rụt rè
Uyên Nguyên hướng về tôi cái nhìn lơ đễnh, đen thẫm. Khi cô đã tan vào làn mưa dầy đặc, tôi vẫn ngồi lại căn phòng đầy mùi tàn thuốc và nến cũ. Tôi muốn đấm vào một cái gì đó. Nhưng không thể.
Lại có tiếng kẹt cửa. Bây giờ thì Quân đến. Cậu ta tức khắc ngồi vào chiếc ghế xoay chân cao, mở bao da lấy cây guitar bass, lướt tay trên những sợi dây, nheo mắt lắng nghe, chỉnh cao độ. "Bạn gái cậu vừa đến tìm!" - Tôi nói đơn giản, chăm chú vào quyển sách nhạc. "Gì chứ?" - Cậu ta nhướn mắt. Tôi chậm rãi lặp lại câu nói, với chút cáu giận. "Có việc gì không nhỉ?", câu hỏi lẫn vào những hợp âm rải đều nhạt nhẽo. "Điên thật! Cậu phải hỏi cô ấy chứ!" - Gìơ thì tôi cáu giận thực sự. "Cậu sao thế, đau tim hả? - Quân tò mò nhìn tôi bằng đôi mắt bình thản, châm biếm tinh quái sau cặp kính trắng - Này, đừng quá bận tâm mấy cô gái. Thực sự, họ không có vấn đề gì cả. Vấn đề của họ, có chăng. chính là thói xấu tự dằn vặt quá dồi dào.!"
Sau câu nói xác đáng, cậu bạn cười phá lên, bắt đầu chơi vài bản rock của The Rolling Stones. Cậu ta chơi tuyệt hay, đến nỗi tôi lặng đi. Bao giờ cũng thế, ở Quân luôn có một điều gì đó khiến bạn không thể trách móc cậu ta. Hoặc người ta không bao giờ tin rằng Quân có thể phạm lỗi. Ngay cả các sai lầm kinh khủng nhất. Chẳng hạn năm ngoái, vì bất cẩn, cậu ta làm cháy béng dàn loa đắt tiền phòng hoà nhạc. Nhưng rồi sớm được thứ tha. Cứ thử tôi phạm phải lỗi nhỏ nhặt mà xem, chà, ra đứng ngoài đường từ lâu rồi. Chẳng hiểu sao, Quân chọn tôi làm bạn, một tên sinh viên đàn em hơi tầm thường, học Sáng tác, một khoa chẳng mấy giá trị so với khoa Nhạc cụ cổ điển Quân theo học. Đó là chưa kể cậu ta được xếp vào hàng cừ khôi trong giàn big band của Nhạc viện. Ở các cuộc tụ tập, nhiều cô xinh xắn, ăn mặc khá hay đến bắt chuyện với tụi tôi. Họ chú ý Quân hơn. Nhưng ai cũng biết Quân đã chọn Uyên Nguyên làm người yêu. Sẽ cưới cô làm vợ sau khi tốt nghiệp. Họ yêu nhau từ lúc nào, tôi chẳng rõ. Trong mối quan hệ ấy, tôi chẳng có vị trí gì cho đến một ngày kia...
Tôi nhớ hôm ấy, sau khi rời bỏ buổi tiệc tối tưng bừng, tôi chuếnh choáng ra về trước bỏ lại Quân giữa những cô bạn tươi vui. Trên đường về, tôi ghé nhà cậu ta cất cây guitar điện mới tậu. Có bóng người. Cô ta ngồi ở bậc thang lên cổng nhà, ngoẹo đầu vào tường, ngủ im lìm. Mái tóc thẳng xoà xuống vai, vài sợi bám vào bức tường rêu. Bàn tay gầy mảnh rơi xuống thềm gạch cũ như vệt sáng nâu buồn. Giống như tất cả sự kiên nhẫn và nỗi cô độc trên thế giới này gom lại, đặt lên dáng ngồi đáng thương ấy. Tôi nín thở đến gần Uyên Nguyên. Lặng ngắm. Không có gì xảy ra. Nhưng mọi việc không còn như cũ...
Chờ thêm một lúc nữa, cậu bạn đánh trống cũng đến. Chúng tôi tập một mạch được năm bản nhạc. Tôi cầm bản nhạc But not for me, bản nhạc đơn giản đã khiến tôi hứng thú. Quân vỡ bài nhanh trên cây cello, đưa ra vài chỉ dẫn thông minh cho tôi và cậu đánh trống. Cả nhóm tan việc lúc sáu giờ chiều. Quân và tôi không cùng nhau kiếm thứ gì lót dạ như mọi khi. Cậu ta đang lao vào mấy khoá Anh ngữ cấp tốc để kiếm suất học bổng du học. Còn tôi?
Tôi cũng lao tới một trung tâm ngoại ngữ, nhưng dành cho trẻ con. 6h30 tan học. Lũ trẻ tràn ra từ cổng như một đàn mối ồn ào, hấp tấp, không ngừng đâm sầm vào cái mô tô màu trắng của tôi. Vài đứa ngó tôi nhạo báng. Cuối cùng, Uyên Nguyên hiện ra. Cô nhìn tôi, không ngạc nhiên:
- Quân nhờ cậu đến đưa tôi về sao? - Trong câu hỏi thấp thoáng tia hy vọng.
- Anh ấy hơi bận một chút! - Tôi nói nhanh. Đó cũng là sự thật.
Cô gái ngồi sau xe. Qua những ổ gà, những vũng mưa, khuỷu tay nhòn nhọn của cô thi thoảng khẽ chạm lưng tôi. Bạn có thể bảo cảm giác không đáng giá. Nhưng nó khiến tôi một lần nữa đóng băng. Uyên Nguyên sống một mình ở căn hộ nhỏ, khu nhà tập thể cũ. "Tầng bảy. Không thang máy!" - Cô cười nhợt nhạt thay cho lời chia tay. Nhưng tôi chưa muốn chia tay. "Tôi lên đấy một chút được không?". Cô cau mày: "Để làm gì hả Huy?". "Không gì cả" - Tôi nhìn thẳng đôi mắt nâu. Uyên Nguyên lắc đầu. Tôi nổ máy xe, lao ra đường. Đường buổi tối đầy ắp người, xe, âm thanh, những vệt đèn, nhưng bên trong tôi chỉ có các khoang rỗng, đầy gió.
Quân giành suất học bổng tại Anh dành cho các sinh viên âm nhạc xuất sắc đến từ Châu Á. Thật ngạc nhiên, à chẳng có gì ngạc nhiên, chưa đầy nửa năm, cậu ta nói tiếng Anh rất lưu loát. "Nhờ đi chơi và qua đêm với các cô nàng ngoại quốc thường đến quán nghe chúng ta chơi nhạc. Ồ, thực hành ngoại ngữ tốt nhất là khi vắt óc tìm kiếm ngôn từ lôi cuốn nhau..." Với vẻ kiêu hãnh và khoái trá hoang dã, Quân tiết lộ bí quyết khi nhóm nhạc, và cả Uyên Nguyên, đi ăn mừng sự kiện học bổng ở tiệm ăn sang trọng khu trung tâm. Tôi nhìn vội sang Uyên Nguyên. Cô vẫn bình thản, dùng ngón tay út xếp vỏ hạt dưa thành hình những con cá. Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi cảm biết máu dưới làn da nâu bình thản kia đã chuyển màu. Tôi bước ra ngoài quán, nhắn mẩu tin cho Quân, bịa ra một lý do vớ vẩn phải về trước. Không khí tù đọng oi bức. Tôi đứng bồn chồn, tự nguyền rủa vì không biết hút thuốc, vì đã hành động kỳ khôi. Khi tôi sắp nhảy lên mô tô phóng đi, Uyên Nguyên bước ra, lảo đảo như người đi ngược gió. Tôi ngăn cô lên cái taxi vàng. Rốt cuộc, một lần nữa cô ngồi sau xe tôi. Giữa đường, Quân gọi điện thoại. "Cậu chăm sóc cô ấy hộ tớ, Huy nhé!"- Giọng cậu ta vẳng xa mà vẫn châm biếm. Tôi hét lên: "Quỷ tha ma bắt thói tàn nhẫn của cậu.". Tiếng cười phá lên. Trong phản ứng tăm tối, tôi ném chiếc điện thoại. Nó vỡ tan trước khi bị vô số bánh xe nghiến lên. Cô gái ngồi sau tôi lặng thinh. Nhưng tôi lại khóc.
Tối hôm ấy tôi lên nhà Uyên Nguyên. Ở lại. Cô sốt cao chưa từng thấy. Đến mức tôi sợ gần phát điên. Tất cả những gì tôi có thể làm là mở tủ lạnh hàng trăm lần, thay khăn chườm đá lên trán cô. Sau đó ngồi dưới chân giường, lẩm bẩm mang tên tất cả các vị Thánh trong âm nhạc để cầu nguyện, từ Mozart, Bach, Beethoven cho đến Debussy, Mahler. Gần sáng, cô mới dịu nóng, thiếp đi. Tôi cũng muốn chợp mắt tí chút, nhưng tôi quyết định thức, canh giấc người ốm. Trời tháng Chạp buốt cóng. Một ô cửa sổ vỡ kính, gió thốc tháo. Căn hộ hai phòng của cô gái có một tủ sách tuyệt diệu, và một chai rượu brandy còn non nửa, sót lại từ tiệc sinh nhật nào đó. Tôi rót ít rượu ra cốc đánh răng, nhấm nháp cho đỡ lạnh, và đọc lại quyển sách của Elia Kazan, một tác giả đọc vài chục lần tôi cũng không biết chán. Đến trang cuối cùng, ngẩng lên, tôi thấy cái giường trống rỗng. Phát hoảng, mãi sau tôi mới nhận ra Uyên Nguyên ra ngồi cạnh một bể cá thuỷ tinh khô nước từ lúc nào. Cô nhìn nó đăm đăm. Đôi mắt ráo hoảnh, gương mặt bất động che giấu sự thật lòng người trống rỗng. Trống rỗng như bể cá bị bỏ quên, phải không Uyên Nguyên?
Quân bay ngày mồng Một đầu năm. Uyên Nguyên không tiễn. Hai người yêu nhau đã có một tối trò chuyện. Nhưng tôi ở ngoài bí mật ấy. Ở ga tiễn, nhóm nhạc ngồi khật khừ. Cậu đánh trống bỏ đi mua kẹo ho. Tôi nhìn Quân, hỏi nhanh: "Uyên Nguyên sẽ ra sao?". Lần đầu tiên, tôi nhìn thấy bạn tôi nghiêm túc. Cậu ta trầm ngâm: "Sẽ ổn thôi. Cô ta thông minh. Vì yếu đuối chính là thông minh. Nếu cậu thấy chăm sóc cô ấy là hạnh phúc, tớ sẽ im lặng". Tôi muốn bóp chết cậu ta. Nhưng tôi bỏ vào rest-room, vặn vòi nước, kê mặt vào. Dòng thác chảy qua mắt. Mất năm phút.
Giờ đây tôi giữ chân trưởng nhóm nhạc. Tôi tìm một sinh viên đàn em, đệm guitar bass cho những bản nhạc rock, country và chơi cello cho những bài nhạc bán cổ điển hay jazz. Tôi chuyển lên chơi chính, trên piano. Kỹ thuật không siêu đẳng như Quân, nên tôi chơi bằng xúc cảm sâu đậm, có khi buồn rầu, cay đắng, nhưng có khi đầy hy vọng. Cuối tháng, gom tiền công khá lớn, tôi chia đều với nhóm. "Đi uống chút gì đi" - Cậu đánh trống đề nghị. Tôi lắc đầu. Tôi có kế hoạch khác, với món tiền này.
Một bể thuỷ tinh mới. Bộ phận lọc khí, lọc nước. Các bọc nylon bơm oxy đựng lũ cá biển bình thản rực rỡ. Tôi khệ nệ bước lên từng bậc thang, cẩn trọng ở những đoạn rẽ. Cuối cùng, tôi cũng lên được tầng bảy. Uyên Nguyên mở cửa cho tôi, ngạc nhiên đến độ để mặc cho tôi xếp đặt mọi thứ. Khi thả những con cá vào bể nước muối, tôi khẽ gọi cô. Uyên Nguyên quỳ trên đầu gối, cúi nhìn đại dương thu nhỏ. Một hạt nước mắt rơi vào bể cá. Một con cá xanh biếc bơi lên, đớp lấy bóng nước ấy.
...Có thể ngày mai Uyên Nguyên đứng chờ trước hiên quán nhạc. Có thể cô im lặng, vĩnh viễn. Nhưng tình yêu của tôi, tuổi trẻ của tôi, nỗi đắm say của tôi đã được gửi đi. Tha thiết. Trong sáng chân thành. Tôi mơ sau những thời gian bận rộn, người tôi thương yêu sẽ ngồi lặng ngắm những con cá xanh biếc, đỏ thắm hay vàng rực kia, không còn là những mảnh biển cô độc giữa cuộc sống lạ lùng này.
Chuyện của bong bóng
-
-
“Em này, một ngày anh chợt nhận ra, khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng anh thức dậy, thấy tên một người cũ gợi nên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, anh biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi.”
“Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều thôi anh ạ. Cho đi càng nhiều thì khoảng trống hẫng hụt khi mất đi càng lớn. Nhưng em biết, anh chưa bao giờ thật sự mất một điều gì, vì anh có một kí ức tốt và biết chọn lọc, đúng không? Hãy chỉ ghi nhớ những điều tốt đẹp thôi anh nhé. Để rồi khi anh nhìn lên bầu trời, anh sẽ cảm ơn những ngôi sao, còn tồn tại hay đã chết, vì đã lung linh sáng…”
Tuesday, 12 September 2006
Friendship VS Love
Friendship is a quiet walk in the park with the one you trust
Love is when you feel like you are the only two around
Friendship is when they gaze into your eyes and you know they care
Love is when they gaze into your eyes and it warms your heart
Friendship is being close even when you are far apart
Love is when you can still feel their hand on your heart when they are not near
Friendship is hoping that they experience the very best
Love is when you bring them the very best
Friendship occupies your mind
Love occupies your soul
Friendship is knowing that you will always try to be there when in need
Love is when you will give up everything to be at their side
Friendship is a warm smile in the winter
Love is a warming touch that sends a pulse through your heart
Love is a beautiful smile to which nothing compares
A tender laugh, which opens your heart
A single touch that melts away your fears
A smell that reminds you of the tenderness of heaven
A voice that reminds you of the innocence of youth
Friendship can survive without love
Love cannot live without friendship
Hà Nội VS Sài Gòn
Cơn mưa
Mưa Sài Gòn giống tính tình các cô gái Sài Gòn - đỏng đảnh nhưng mau quên
Mưa Hà Nội giống tính tình các cô gái Hà Nội - âm ỉ và dai dẳng
Ăn mặc
Ở Sài Gòn, bạn có thể mặc quần short, dép lê đàng hoàng vào Rex
Ở Hà Nội, bạn có thể thấy các bác xe ôm mặc đồ vest đứng chờ khách bên Bờ Hồ
Xe máy
Ở Sài Gòn, họ gọi chiếc xe gắn máy của bạn là xe hai bánh
Ở Hà Nội, họ coi chiếc xe máy của bạn là xe có động cơ
Gọi điện ngoài đường
Ở Sài Gòn, bạn hãy dừng xe - dắt lên vỉa hè - quay ngược đầu xe -
nếu không muốn chiếc điện thoại của bạn cuốn theo chiều gió
Ở Hà Nội, bạn hãy đứng giữa ngã tư tấp nập người qua để nói chuyện điện thoại -
cho cả thế giới biết bạn là ai
Giao thông
Ở Sài Gòn, bạn có thể vượt đèn đỏ thoải mái - nhưng chớ có đi vào phần đường xe hơi
Ở Hà Nội, bạn có thể lượn lờ trước mũi xe hơi - nhưng đừng có dại dột mà rẽ phải tùy ý
Ở Hà Nội: Đèn đỏ không được rẽ phải
Ở Sài gòn: Đèn đỏ có nơi còn được quẹo trái
Lơ đễnh đụng phải xe dừng đèn đỏ đằng trước
Hà Nội: Fẹc đoẹ mịa @%$^&*
Sài Gòn: Nạn nhân chỉ quay lại xem thủ phạm là ai rồi... chờ đèn xanh tiếp
Con đường
Hà Nội: Đường, phố, ngõ, ngách
Sài Gòn: Đại lộ, đường, hẻm, hẻm
Giầy vớ
Đàn ông Hà Nội có thể đi giày mà không cần mang vớ
Con gái Sài Gòn có thể đi vớ mà không cần mang giày
Đụng hàng
Khi hai cô gái cùng thích một món đồ giống hệt nhau:
Con gái Hà Nội: "Tớ với ấy cùng mua nó nhé?"
Con gái Sài Gòn: "Ấy mua rồi à? Vậy tớ sẽ chọn thứ khác"
Cà phê
Cà phê Sài Gòn với những hàng ghế xếp thẳng hàng như trên xe bus
Cà phê Hà Nội chen chúc với hai đôi tình nhân cùng xếp chung một bàn
Sài Gòn: Ít Cafe + ít sữa + đá + đá + đá + ... + đá = 1 ly phê sữa đá,
xong cafe có 1 ấm trà to tướng... chan vào cafe uống ??? hết lại có thêm (kô cần xin)
Hà Nội: Cafe + sữa + 2 cục đá = cốc nâu đá, xin mỏi miệng đuợc cốc nước lọc
Trà đá
Ở Hà Nội, một cốc trà đá của mấy bà hàng nước giá năm trăm đồng
Ở Sài Gòn, cốc trà đá đó có thể pha làm bốn ly nhưng lại miễn phí
Ăn phở
Tô hủ tíu mì Sài Gòn được bưng ra với tô được đặt trên chiếc đĩa
Bát phở gà Hà Nội được khuyến mại với ngón tay cái của con bé bưng bê
Ăn sáng
Khi bạn nhận lời đề nghị của người bạn: "Đi ăn sáng với tớ nhé?"
Ở Hà Nội: Hoặc là bạn có nhiều hơn 20 ngàn, hoặc là chả cần xu keng nào!
Ở Sài Gòn: Điều kiện cần và đủ: Bạn có tối thiểu 10 ngàn trong túi!
Ăn trưa
Cơm trưa Sài Gòn với tô canh khổ qua hai ngàn rưởi
Cơm trưa Hà Nội với bát nước rau dầm sấu không lấy tiền
Dao dĩa
Khi bạn nói: "Cho tôi thêm một cái dĩa" với người bồi bàn
Ở Hà Nội: Người ta sẽ mang cho bạn một cái nĩa
Ở Sài Gòn: Họ sẽ mang cho bạn một chiếc đĩa
Cảm ơn
Ở Sài Gòn, bạn dửng dưng khi thấy cô receptionist cúi gập người chào bạn
Ở Hà Nội, bạn xúc động đến sững sờ khi thấy ai đó nói lời cảm ơn
Dạ vâng
Khi phụ huynh người yêu bạn có lời mời bạn đến nhà dùng bữa
Ở Hà Nội: Bạn nói: "Dạ, vâng!"
Ở Sài Gòn:! Đã "Dạ" thì khỏi cần "Vâng"
Chào hỏi
Khi bạn chào phụ huynh bố mẹ người yêu trước khi ra về
Ở Hà Nội: "Cháu chào cô cháu về!"
Ở Sài Gòn: "Con thưa dì con dzìa!"
Tỏ tình
Khi bạn nói với một cô gái: "Thế em có yêu anh không?"
Con gái Hà Nội: "Nếu nói không thì sao ?"
Con gái Sài Gòn: "Tại sao lại không nhỉ !"
HN: Yêu vẫn phải giữ
SG: Yêu là hết mình luôn
Giàu có
Bạn được coi là giàu có khi...
Ở Hà Nội: Bạn có rất nhiều tiền
Ở Sài Gòn: Bạn tiêu rất nhiều tiền
Giữ xe hàng quán
Hà nội: trông hộ xe miễn phí
Sài gòn: "Anh cho xin 2 ngàn"
Uống bia
Hà nội: Bia hơi, lạc rang, 9 giờ phắn
Sài Gòn: Chai lạnh, đá to, nồi lẩu, nửa khuya dzìa
Karaoke
Hà Nội: Chọn bài, hát vui là chính, hát sai tông cũng kệ
Sài Gòn: Chọn số, hát hay là chính vì thế hát rất tình cảm.
Nhỡ mà sai tông sẽ quê lắm đấy ạ
Xôi
Hà Nội: Gói lá khoai hay lá sen, xôi đồ bằng chõ
Sài Gòn: Cho vào hộp, hay bịch nylon, cơm nếp nấu bằng nồi
Phở
Hà Nội: Khó mà thiếu mì chính, quẩy
Sài Gòn: Làm sao ăn phở được khi mà không có rau, giá và tương đỏ (hoặc đen)
Siêu thị
Hà Nội: Đắt đỏ, hàng hóa kô thiết thực
Sài Gòn: Thuận tiện, giá rẻ như chợ. Là nơi thư giãn mỗi cuối tuần cả gia đình
Nhà sách
Hà Nội : Nhân viên hách dịch
Sài Gòn : Vào đọc chùa thoải mái,
nhất là các em bé, có thể ngồi tại chỗ đọc mà không sợ bị đuổi
Chùa chiền
Hà Nội: Bước chân vào là thấy lõng nhẹ bẫng, hỉ nộ ái ố đã để lại ở phía ngoài cửa
Sài Gòn: Không gian ồn ào, không tịnh
Tào phớ
Hà Nội: Lát mỏng, em nhớ ngày xưa hay hớt bằng vỏ con trai!
Sài Gòn: Lát dày cục, có gừng trong nước đường chứ không phải là hoa nhài
Chè
Hà Nội: Ăn trong cốc, bát nhỏ
Sài Gòn: Thường có nước dừa. Vội thì cắn 1 góc bịch chè và mút
Cắt chanh
Hà Nội: Bổ ngang
Sài Gòn: Bổ dọc 2 bên, bỏ phần giữa
Cây xanh
Hà Nội: Nhớ phố hoa sữa Nguyễn Du, hàng sấu trên Trần Hưng Đạo
Sài Gòn: Me xanh đường Trần Văn Thủ, cây sao trên Ba tháng hai
Nước canh rau muống
Hà Nội: Sấu, chanh
Sài Gòn: Me, chanh
SG: chả ram, chả giò
HN: nem rán
HN có bún chả
SG có cơm tấm
Tán gái
Gái Hà Nội: dễ tán, khó bỏ
Gái Sài Gòn: dễ bỏ, khó tán
Cuối tuần
Hà Nội: cả gia đình quây quần nấu nướng ăn tươi
Sài Gòn: đi ăn tiệm
Chất chơi và chất chiến
Hà nội: Xe đẹp, điện thoại nhỏ, áo bỏ trong quần nhưng hỏi tiền thì x có\.
Sài gòn: 5 số 67, TaK X đời đầu, áo phông quần sóc, hỏi tiền : Chú cần nhiêu???
Chợ tình
Chợ tình Sài gòn: Anh hai có sài em hông
Chợ tình Hà nội: Chơi gái không đại ca
Người Hà Nội gọi người yêu là anh yêu, em yêu
Người Sài Gòn gọi người yêu là ông xã, bà xã
Xe
Hà Nội: hiếm gặp những xe đời cũ
Sài Gòn: những xe viện bảo tàng cho mượn vẫn lưu hành đầy trên đường phố
Vá xe
Sài gòn : Vá xe lúc nửa đêm... em xin 5 ngàn thôi
Hà Nội : Muộn rồi em ơi, 50 nghìn anh vá cho
Hồ
Sài Gòn : Hồ con rùa to mà nhỏ , nhỏ mà to
HÀ nội : Các hồ đều bé dần lại
Xe khách
Sài gòn : Đi xe đò !!! 1 người 1 ghế ( số ghế đàng hoàng ) kô đón thêm nếu đã đầy
Hà Nội: Anh ngối xích vào , cho người ta ngồi với !!!!!!!
Sài Gòn : Website mấy trường đại học tự làm ra
Hà Nội : Tự lấy mấy website của người ta về làm
Sài Gòn: Ra đường đầu tóc chỉnh tề
Hà Nội: Đội nón tai bèo tà rề rề dạo phố
Shopping
Hà Nội thua đứt TPHCM rồi
HN: Mới sáng sớm ngày ra mà đã mặc cả kinh thế, đi đi ko để còn đốt vía nào!
SG: Cám ơn anh. Lần sau lại ghé em nha.
Tức mình chửi nhau (nhẹ nhàng, heh heh heh):
HN: Đồ dở hơi
SG: Quân mắc dịch
Hài
HN: Nặng về lời nói.
SG: Nặng về cử chỉ.
Người Hà-nội: nói dài dòng nhưng khó hiểu!
Người Sài-gòn: nói ngắn gọn nhung dễ hiểu!
Người SG nói: dễ hiểu
Người HN nói: suy nghĩ trước khi hiểu
Tiệm Internet
Hà-nội: ít nhưng rẻ!
Sài-gòn: nhiều mà mắc!
Nhà cửa
Hà-nội: rộng và sâu
Sài-gòn: nhỏ và ngắn
Chào hỏi
Hà-nội: bạn phải thưa bẩm rõ ràng băng lời nói!
Sài-gòn: bạn sử dụng cử chỉ: cúi người!
Về đồ ăn
Người HN hay ăn mặn
Người SG hay ăn đồ ngọt
Hà-nội: Vào quán, ngôi lâu (hơn 30ph) là bị đuổi!
Sài-gòn: Vào quán, muốn ngồi bao lâu thì tùy!
Giục người bán hàng gói nhanh lên
SG: Vâng em làm ngay đây
HN: Làm gì mà cuống lên thế! Muốn nhanh biến sang hàng khác!
Phong cách sống
Người HN ra ngoài ban ngày, đêm về với u nó
Người SG ban ngày ở với vợ, ban đêm ra ngoài nhậu với bạn
Ở HN: nếu bạn gọi cái tẩy thì nó sẽ là cái tẩy
Ở SG: nếu bạn gọi cái tẩy, họ sẽ mang đến cho bạn một ly nước đá
Thuốc lá
Ở HN, rất dễ dàng gọi 1 bao VINA
Ở SG, em chỉ có Mèo thôi anh Hai
Biển quảng cáo
Ở HN, phải mang tính lịch sự, trang trọng
Ở SG, càng hài ước càng thu hút mọi người
Gọi điện về việc kinh doanh
Hà Nội: chú là con ai đấy?
SG: mang kế hoạch kinh doanh đến ta cùng bàn nhé!
Phát triển dự án
SG: Làm thế nào để tự mình tạo lãi nhanh nhỉ?
HN: Thế Trung ương cho bao nhiêu tiền?
Khi khách đến nhà
HN : Mời bác dùng cốc chè tươi ạ
SG: Tí !!! Con chạy ra quán bà Ba mua chai nước ngọt về coi
Bạn bè nói chuyện
2 người bạn nói chuyện với nhau :
HN: Tớ nói cho cậy nghe cái này nhé
SG: Eh tao nói cho mày nghe cái này nè
Khi ai cho mình cái gì
HN: Vâng quí hóa quá
SG: Trời ơi dữ hông
Khen đồ ăn ngon
HN: Ngon tuyệt cú mèo
SG: Ngon bá chấy bò chét
Khen vật gì to
Hà Nội: To vật vã.
Sài Gòn: Bự bành ki
HN : bắt nạt
SG : ăn hiếp
HN : mất điện, mất nước
SG : Cúp điện, cúp nước
Con gái SG : da rám nắng, nói năng dễ thương
con gái HN : da trắng , lạnh lùng khó bắt chuyện
Hà nội: chị ơi cho em cái túi nylon
Sài gòn: chị ơi cho em cái bịch xốp
Nói về ngu
Hà nội: ngu hết phần chó
Sài gòn: ngu như heo.
Về hoa quả
Hà nội gọi quả táo là quả táo,
Sài gòn gọi quả táo là trái bom
Hà nội gọi quả dứa là quả dứa
Sài gòn gọi quả dứa là trái thơm
Uống bia
Hà nôi: Chai bia được rót quay vòng cho nhiều ly
Sài gòn: Chai của ai người ấy uống
Uống rượu
Sài gòn: Rượu sẽ phải uống cùng với nước đá và vài lát chanh
Hà nội: Bắc cạn và không được ...giảm sóc
Khách sạn
Sài gòn: Khi bạn dừng xe, sẽ có người mở cửa và giúp bạn bê đồ
Hà nội: Có thể bạn sẽ phải gọi rát cả cổ mà chưa thấy lễ tân đâu
Sinh viên và cave
Sài gòn: nhiều em sinh viên trông như cave
Hà nội: nhiều em cave trông như sinh viên
Có những dòng sông, chúng giống nhau đến lạ
Sông kim ngưu ở hà nội
Kênh nhiêu lộc ở Sài gòn
Sài Gòn gọi là xí muội
Hà Nội gọi là ô mai
Hà Nội: Mời cơm ... ứ dám ăn
Sài Gòn: Mời cơm là ... phải ăn
Hà nội : Đổi tên công viên Lê Nin thành công viên Thống Nhất
HCM : Đổi tên dinh Độc Lập thành hội trường Thống Nhất
Hà Nội : Đường Giải Phóng chạy ra QL 1.
HCM: Đường Hà Nội chạy ra QL 1.
Hà nội: Gội đầu thư giãn
Sài Gòn: Hớt tóc thanh nữ và hớt tóc máy lạnh
Thực ra vào trong đó thì như nhau
Hà Nội: nỡm ạ
Sài Gòn: quỷ sứ, đồ quỷ
Hà Nội: đèo em nhá
Sài Gòn: chở em
Sài Gòn: hun
Hà Nội: hôn
Uống Cafe
Ở Sài gòn: thường uống cafê có nhiều đá vào buổi sáng trước khi đi làm
Ở Hà nội: thường uống cafe khi đi chơi vào buổi tối trước khi ..đi ngủ
Nếu bạn gọi một ly nâu
Ở Sài gòn: bạn sẽ được chủ quán mang cho một ly cà phê đen
Ở Hà nội: bạn sẽ được 1 ly cà phê có thêm sữa
Nếu bạn muốn uống cà phê sữa
Ở Sài gòn: cho xin 1 ly bạch sửu
Ở Hà nội: nếu bạn gọi 1 ly bạch sửu bạn sẽ nhận được câu trả lời - không có,
hoặc bạn bị coi là...hâm.