Tuesday, 3 February 2009
Và rồi em lại thấy mình trong anh
Em thấy mình như một con ngu, mãi đuổi theo một điều mà mình chăngr thể nào có được
Và em đã khóc như để an ủi mình rằng mọi chuyện vẫn ổn, mọi thứ vẫn vậy và em sẽ không sao cả, rằng anh chẳng là gì cả ... là một thằng tồi, một thằng chó chết nào đó ở ngòai kia ... Ngớ ngẩn ...
Và anh vẫn luôn là một ai đó đối với em ... anh không tốt, anh là một thằng hèn ... Em biết, và bây giờ, anh vẫn ở đây trong tim em ... không nguyên vẹn ... hình ảnh anh rách nát và đáng phải bị vứt đi ... Anh là kẻ đáng bị nguyền rủa ... đáng chết trăm nghìn lần ...
Em tưởng có lúc đã khóc cạn nước nắt rồi chứ, còn ngớ ngẩn nghĩ rằng mình buồn đến nỗi có thể chết đi được ý chứ ... Ngớ ngẩn, chẳng việc gì phải thế ... cứ thoải mái đi mà sống ... mặc dù có lúc thấy đau lòng thật đấy ... thấy buồn điên đảo, dã man ... nhưng rồi sẽ hết, mọi thứ sẽ qua ...
Còn có việc mà em phải làm ... yêu một người khác
Subscribe to:
Posts (Atom)