Saturday, 20 December 2008

Missing...

BÙM ...

Tự nhiên em biến mất ... cuộc sống quanh em sẽ ra sao nhỉ, nếu không có em ... vẫn như thế thôi ... 1 tuần có 7 ngày, 1 ngày có 24 tiếng, 1 tiếng có 60 phút ... v.v...

Và anh thì cũng thế ... sống và làm việc ... có nhớ gì đến em không thì em không biết ... chắc có hay là ... không ... là có rồi sẽ quên ... hay là không cả thèm nhớ đến ... "Đơn giản tôi là Maria" ...

Sống và tồn tại là hai định nghĩa trái ngược nhau mà dường như vẫn tồn tại ... tồn tại là khi ta chẳng còn ham muốn, không muốn bất cứ điều gì ... sống đơn giản chỉ là hít thở khí giời để không chết, là ăn để lấp đầy cảm giác đói ... là uống nước khi cơn khát hoành hành ... nhưng, sống cũng có khác gì đâu, ham muốn của em chỉ là "ăn ngon mặc đẹp thôi" ... và ước mơ lại trôi tuột đi đâu mất rồi ...

Cái cảm giác trống rỗng lại ùa về ... xâm chiếm và làm cạn kiệt hết tất cả mọi ham muốn ... 1 dự định vẽ ra và nó lại nằm đấy ... chán chường ...

Cái cảm giác muốn đi đâu đó xa xa để tìm lại sự khuây khỏa ... cảm giác Noel sắp đến mà mình thì cô đơn ... có người để đi chơi nhưng không thích đi ... đi học vậy ... và thực sự là chẳng muốn đi chơi với ai ý ... gặm nhấm nỗi cô đơn đôi khi lại trở thành niềm vui ... sự trải nghiệm cho cái tuổi đời vốn cũng chẳng to tát gì ...

Cảm giác lại trở về á??? dạt dào ư ... không hề ... chỉ là đôi khi, viết cũng là 1 cách giải tỏa ...

Friday, 19 December 2008

Em vẫn thích


Em vẫn thích anh và vẫn thích anh cười ... nụ cười ấm và mang nhiều ý nghĩa

Em vẫn thích lang thang nhưng không còn thích đi một mình nữa ... vì đơn giản, buồn và cô đơn lắm ... vẫn thích lượn lờ linh tinh và yêu hàng quán ...

Vẫn thích cafe mặc dù chẳng mấy khi uống cafe ... đắng, ngọt

Em vẫn thích em như thế ... lẳng lặng và chẳng bao giờ nói thích anh ... như thế làm anh tự kiêu ... và em ghét ...

Em ghét những phút mình yếu lòng ... liêu xiêu vì một món đồ đẹp ... một cái áo, quần jeans và ti tỉ những thứ khác nữa ... :))

Là con gái thì ghét gì anh nhỉ ... ghét bị bỏ rơi, bị hắt hủi... mà hình như lúc nào em cũng thế ... lúc nào cũng bị lãng quên ... =)) thật chán ...

Khổ quen rồi sướng không chịu được ... đến khi được hỏi han đến lại thấy bất ngờ ... hẫng một nhịp ... tự dưng thấy khang khác ...

***

Và, đôi khi em lại có cảm giác thấy có lỗi ... trống trải ... thật sự

Tuesday, 16 December 2008

Ghen


Em ghen, ghen với anh vì anh đã lấy đi mất khỏi em đứa bạn thân thiết nhất theo một nghĩa nào đó ... anh lấy mất nó khỏi em, anh lấy nó đi ... để bây giờ khi cô đơn nhất ... em không có nó ...

Nó là đứa hiểu em nhất, thương em nhất ... là chỗ dựa khi mà em có những điều em chẳng thể nào nói với ai ngoài nó ...

Anh đã lấy nó ra khỏi em ... để bây giờ em không còn là người quan trọng nhất với nó nữa ... Em ghen ... thật đấy, cho dù nó có thật là ngớ ngẩn đi chẳng nữa ... thì em vẫn ghen ... Em tức khi em không còn là quan trọng nhất với nó (mặc dù em biết em vẫn quan trọng) ... Em tức khi anh làm nó khóc ... anh làm một việc thật lố bịch vì sự thực từ trước đến nay ngoài bố mẹ ra thì nó chỉ khóc vì em ... Vì trước giờ, ít ra là đến thời điểm này, em chơi với nó, hiểu nó đã hơn 4 năm rồi ... Nhưng bây giờ, nó không còn hiểu em nhiều đến thế ... Vì xa cách hay vì anh ... Em không biết cũng không hỏi nó ...

Em đã rất ghen, thực sự đấy ... khi anh biết nhiều bí mật của nó hơn em ... khi mà em đã từng nghĩ rằng ... nó không còn gì giấu em ... vậy mà ... Anh đến, lấy nó đi mất ... mang nó đi xa khỏi em ... thật bực ...

Nhưng em biết rằng có một điều mà anh đã làm tốt hơn em ... Anh yêu nó nhiều hơn em ... anh mang đến cho nó hạnh phúc hơn em ... Điều mà cách đây 2 năm em không biết và đã cố tình làm tổn thương nó nhiều .... Em không phải 1 người bạn tốt ... em vô tình đã quên mất nó ... Và anh biết không, khi năm cuối cấp đến ... em mới nhận ra nó quan trọng với em nhường nào ... và em đã khóc (thật nhiều) khi cô chủ nhiệm đòi đổi chỗ em ... 3 năm học, em và nó lúc nào cũng dính lấy nhau (ngồi cạnh ý) ... nhưng thời gian bọn em giận nhau còn nhiều hơn thế ... Em cứng đầu và không bao giờ làm hòa ... Em đã khóc nhiều vì nghĩ rằng nó có 1 người bạn thân khác hơn em ... vì với em bạn thân thì chỉ có 1 ... Thật ngớ ngẩn ...

Anh đến ... nó và anh yêu nhau, nó không nói cho em biết ... em giận lắm ... và có nhiều lúc em tự hỏi, có thực sự là em quan trọng với nó ... Em gặp anh ... you're not bad nhưng em không thích anh vì anh cướp nó đi của em ...

Friday, 12 December 2008

Nghĩ đi anh


Nghĩ đi anh ... xem em đã sống không có anh như thế nào ... Buồn ... có, cô đơn ... cũng có ... nhưng em sống tốt, không tốt bằng như khi có anh ... nhưng như thế cũng đủ ...

Đủ để em không tự cảm thấy buồn chán, đủ để không phải lúc nào cũng giận hờn ... cãi cọ ... Đủ để thấy rằng khi không có anh thì em không đơn độc như em từng nghĩ ...

Cứ nghĩ rằng sẽ chẳng có thể yêu ai nhiều như thế ... nhưng anh ạ ... dẫu cho bây giờ anh có nói anh yêu em và sẽ chẳng có ai có thể khiến anh yêu nhiều đến thế ... thì anh ơi, người yêu của anh (sau em) với anh cũng sẽ vẫn yêu nhiều như thế ... Nó vẫn là như thế, và em tin rằng ... tình yêu ấy dẫu có khác thì cũng vẫn là tình yêu ... Cũng như em, em không muốn yêu ai nhiều quá một lần ... tình cảm trong tim thì chỉ có vậy mà con người thì cứ bạc bẽo theo thời gian ...

Anh à, em thích những lúc anh suy nghĩ ... khuôn mặt sẽ lộ ra nét cương nghị ... an toàn và dựa dẫm ... như thế có tốt không anh .. tốt chứ ...

Nghĩ đi anh, giữa anh và em, chúng ta có gì ... chẳng có gì cả ... chỉ có em và những câu chuyện của em ... những câu chuyện chắp vá cuộc đời anh ... Còn anh thì sao??? Chẳng có gì cả ... và như thế ... không phải là yêu ... là thích ... hay là một cái gì anh không định nghĩa được ... Chán nhỉ???

Sunday, 7 December 2008

Làm ơn...



...Nghĩ lại đi, xem anh có nhớ em không, xem thật sự trong anh, em là gì. Nghĩ lại đi, xem những lúc gặp nhau, anh có mong chờ, háo hức như em? Và mỗi khi sắp tạm biệt nhau, anh có thấy nhớ em như đã lâu lắm rồi không gặp?...

Nghĩ lại đi nhé, xem anh có thật sự cần em như anh đã nói? Có thật sự không bao giờ bỏ rơi em? Tim anh có nhảy cẫng lên khi nhận được tin nhắn của em, như khi em nhận được một tin nhắn nào đó và cứ nghĩ là anh?

Nghĩ lại đi anh, xem coi ta đã hiểu về nhau ra sao, như thế nào... Xem những nỗi mong chờ của em, nước mắt, hy vọng... liệu đã được bù đắp bao nhiêu?

Nếu thật sự anh nhớ em và trong anh, em quan trọng, nếu thật sự rằng anh cần em... thì tại sao anh lại im lặng thế?
Hình như em đang cần anh quá nhiều?
Gửi tin nhắn, chờ...
Gọi điện... chờ...
Không biết đã chờ bao lâu... Không biết hy vọng bao nhiêu lần rồi thất vọng...

Cứ cho là anh cần một khoảng riêng cho mình...
Cứ cho là anh muốn ở một nơi nào đó không có em...
Cứ cho là tâm trạng anh không tốt và anh không muốn em ảnh hưởng...
Và cứ cho là vì một nghìn lý do nào khác nữa...
Thì cũng đừng bỏ rơi em như thế...
Biết không? Anh cũng biết mà. Em sẽ buồn, em dễ suy nghĩ...

Đến bao giờ...
Em sẽ thôi không thất vọng nữa
Sẽ không phải khóc vì anh
Sẽ không phải ngóng trông nhiều như thế...
Sẽ không phải chạy ra đường một mình và giả vờ với mọi người là em đang đi với anh, rất hạnh phúc...
Nói em biết... đến bao giờ đây?

Bây giờ đây, em ngạt thở với những gì em đã xây nên, với tất cả cảm giác của em về anh...

Em không cần những lời xin lỗi.
Không cần những cú điện thọai cúp vội.
Không cần những tin nhắn bù đắp.
Em cũng đã chán những lời giải thích.
Cái em cần, chỉ có anh thôi.
Nhưng khó cho anh quá, phải không?
Vậy thì thôi, em... không cần cả anh nữa.

Nếu yêu thương trao đi quá nhiều, điều đó đồng nghĩa với việc yêu thương đó chẳng bao giờ được đáp đền một cách trọn vẹn.