Friday, 22 August 2008

ĐÀN ÔNG...


Phụ nữ lúc yêu và ngay cả khi quyết định đi đến hôn nhân nên chọn một người đàn ông biết nghĩ.

Moonee

Vì sao?

Vì một người đàn ông biết nghĩ sẽ chọn một người phụ nữ biết nghĩ làm vợ. Nếu anh ta chẳng may không chọn bạn tức là anh ta đã không biết nghĩ vì đa số phụ nữ đều là những người biết nghĩ...

Vì một người đàn ông biết nghĩ sẽ luôn biết được những giá trị của hạnh phúc mà anh ta đang có và không bao giờ đánh đổi nó bằng bất kỳ giá nào. Nếu anh ta đánh đổi bạn lấy một cục vàng thì ít nữa khi gặp cục kim cương anh ta sẽ sẵn sàng đánh đổi vàng lấy kim cương. Và cuộc đời anh ta sẽ là một chuỗi ngày đánh đổi cái này lấy cái khác...

Vì một người đàn ông biết nghĩ sẽ luôn là người đàn ông có trách nhiệm với bố mẹ, vợ con. Anh ta không chỉ biết yêu thương bố mẹ mình mà còn biết chăm lo cho bố mẹ của bạn nữa.

Vì một người đàn ông biết nghĩ luôn lấy yêu thương và bao dung làm nền tảng. Anh ta biết dù anh ta có thành đạt trong cuộc sống đến đâu mà không có một gia đình hạnh phúc thì sự thành đạt đó cũng chỉ là vô nghĩa... Điều này tôi được chia sẻ từ một người bạn họa sĩ thành đạt nhưng rất yêu thương gia đình. Anh ấy nói rằng: "Càng lớn tuổi anh càng thấy gia đình là thứ quý giá nhất".

Vì một người đàn ông biết nghĩ trước một cám dỗ sẽ không chần chừ khi lựa chọn gia đình mình bởi anh ta biết đó là nơi duy nhất anh ta được yêu thương và che chở thật lòng ngay cả khi hạnh phúc hoặc lúc khổ đau. Anh ấy sẽ biết dứt khoát với những điều có thể làm hạnh phúc gia đình tan vỡ.

Vì người đàn ông biết nghĩ không bao giờ chỉ nói để cho bạn vui lòng mà anh ta hành động bởi tin điều đó mới có giá trị thực sự để thể hiện tình yêu thương.

Vì người đàn ông biết nghĩ sẽ luôn nghĩ làm thế nào để những người thân yêu của họ hạnh phúc. Họ làm việc vì tin rằng mình đang lại một cuộc sống tốt đẹp hơn cho gia đình của mình.

Vì một người đàn ông biết nghĩ nhất định sẽ là một người cha tốt. Con cái bạn lớn lên sẽ luôn tự hào về người cha của chúng.

Vì một người đàn ông biết nghĩ sẽ không bao giờ là kẻ bạc tình...

Tuesday, 19 August 2008

Ngoại tình


Ngoại tình ... là thứ tình cảm xuất hiện ở những người đang có gia đình, họ chán ghét người bạn đời của mình, họ đi tìm tình yêu ở những người khác ... (có thể có hoặc chưa có gia đình)

Hôm nay ... tôi đã vô tình nghe được một câu chuyện không đầu không cuối của một người đàn ông và một người đàn bà, một cặp ngoại tình.

Câu chuyện cũng sẽ chẳng có gì để mà nói ... ngoài lí do ... vì sao hai người họ cãi nhau ... họ cãi nhau vì cái gia đình thứ ba ... do họ ngoại tình với nhau với mà có...

Tôi căm ghét những người bội bạc, những kẻ ngoại tình ...

Tôi không biết vì sao họ lại cãi nhau ... ngoại tình với nhau thì còn j để mà nói nhỉ ... dăm bà điều cũng chả giải quyết được vấn đề gì cả ... họ là người có gia đình, họ không thể từ bỏ gia đình chính của mình ... vậy vì sao họ ghen? a

Có những người ngoại tình vì quá chán gia đình mình ... có người ngoại tình vì chồng/ vợ mình cũng đang ngoại tình ...

Tôi rất có thành kiến với những người này ... ngoại tình tất nhiên sẽ song hành với thứ tình yêu tội lỗi, chui lủi ... họ chẳng thể nào thể hiện tình cảm của mình với mọi người ... vì ... họ là người đã có gia đình ...

Tôi ghét ... ghét những con đàn bà, những thằng đàn ông như thế ... xấu xa ...

Saturday, 16 August 2008

Mưa và nước mắt...


Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.

Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!

Thursday, 14 August 2008

Độc thoại phố


Bất chợt nắng- bất chợt mưa - bất chợt lạnh…cái se lạnh giữa mùa hạ không làm ta run lên bần bật chỉ khiến hơi rùng mình khi một cơn gió thoảng qua…

Mọi thứ còn dường như ngái ngủ sau mấy ngày mưa…im ắng, bình thản đến lạ kì….

Bước ra con đường quen thuộc - con đường vắng, chỉ có những tán bằng lăng bên đường dịu dàng khoe sắc tím. Cũng thật lạ, cả con phố chỉ toàn bằng lăng trải dài 2 vạt…Ta chợt bồi hồi…ừ hè đã sang từ bao giờ…

Một con nắng bất chợt ùa về làm bừng sáng lên cái không gian mang chỉ 2 màu xám - tím. Và cũng chỉ trong một tích tắc như sau một cú click chuột nó biến mất. Mọi thứ lại trở về trạng thái 2 màu : xám - tím. Ta mỉm cười: như trò ú tim

Một vài cô cậu học sinh lao xao xuất hiện, í ới bên mấy gốc bằng lăng. Một vài cành được xếp gọn vào chiếc giỏ xe rồi họ cũng đi. Ánh mắt hồn nhiên, nụ cười hồn nhiên….đọng lại trên con phố. Con phố mang 2 màu Xám - Tím.

Em thích nắng! nắng sẽ làm hắt lên cái màu tím dìu dịu kia, hòa lẫn vào cái không gian vàng sóng sánh của nắng, vào cái hương nồng nồng của hơi nước bốc lên từ mặt đường…

Và nắng, nắng lại bất chợt ùa về, đỏng đảnh như một cô gái. Len lỏi vào từng kẽ lá, xuyên qua những cánh bằng lăng mỏng manh. Không gian bừng lên…không còn là 2 màu xám - tím. Nắng chạy dọc khắp phố, mơn man trên cánh tay của người bán hàng rong, nắng ập vào em tạo thành một chiếc bóng ngắn tũn trên hè phố. Đưa tay đón nắng, nắng nhảy nhót rồi chạy thành một vệt dài hết cuối con đường….rồi biến mất…. Phố lại mang 2 màu Xám - Tím.

Cả con đường tím cứ bồng bềnh giữa những cái bất chợt…lặng lẽ …rồi bừng lên…biến mất như sau một cú click

………….

…………………..

…………………………….

Những con nắng bất chợt chạy ngang qua…biến mất ..như trò ú tim

…………..

…………………….

………………………………

Phố đang cất lên bản nhạc với những tiết tấu, khi sâu lắng trong sắc tím dịu dàng, khi réo rắt, vút cao như vạt nắng tinh nghịch rồi trở về đều đều…trầm…một cách vô vị…

Ta cũng như đang cùng phố độc thoại trong cái ngăn ngắt của hai màu xám - tím, trong cái nhàn nhạt , vô vị khó tả…trong cái trò ú tim của những vạt nắng…và trong cả cái trò ú tim ai đó đặt ta vào…

Ta thả mình trong lòng phố, nghe khe khẽ những nụ bằng lăng đang rì rầm háo hức chờ bung ra…Nghe tiếng thờ dài….trong sâu thẳm phố…Nghe tiếng cười giòn tan xa vời của nắng…Tất cả hoà quyện…vừa giống một trò chơi…vừa là sự độc thoại…sự độc thoại của phố ngày mang hai màu xám - tím.

Wednesday, 13 August 2008

Anh sẽ khóc chứ? nếu em chết


"Anh ơi, anh mua 100 bông hoa hồng cho em nhé!"
"Để làm gì chứ? Em không thích hoa hồng kia mà."
"Nhưng em muốn cắm hoa hồng quá."
"Thôi nào, anh sẽ mua hoa tặng em. Nhưng chỉ một bông thôi"
"Tại sao lại thế? Em sẽ share nửa tiền hoa với anh, ok?"
"Tiền nong không phải vấn đề với anh, em biết mà. Nhưng anh chỉ muốn tặng em một bông thôi."
"Không được mà. 100 bông là 100 bông chứ. Anh tặng em đi. Tặng em 100 bông hoa đâu có nghĩa anh sẽ là người yêu em."

Em ngang ngạnh lắm. Muốn gì là làm bằng được. Không thèm đếm xỉa đến việc người khác nghĩ gì hay sẽ gây ra rắc rối gì. Em muốn có 100 bông hoa, anh đành phải mua 100 bông hoa cho em. Em thì lúc nào cũng cười cười "Ôi sao mà anh chiều em thế?". Không chiều em sao được, khi mà ông trời sinh ra em đã quá bướng bỉnh và ngốc nghếch đến mức thông minh rồi.

Ấn tượng nhất của anh về em là nói nhiều. Em nói suốt, nói khắp nơi, nói đủ thứ chuyện, nói không mệt. À đấy, em nói thì em không thấy mệt nhưng người khác nghe thì thấy mệt đến mức chả muốn chết. Nhưng nếu em im lặng, dù chỉ ba phút thôi, cũng đủ làm người khác thấy sợ. Anh sợ.

Anh sợ những hôm em gọi điện thoại cho anh, chỉ nói "Anh à" rồi im lặng, đôi khi mới có tiếng rấm rứt trong ống nghe, đủ để thông báo với anh rằng "Em đang khóc".

Anh sợ cả tiếng im lặng của em hôm anh rời Hà Nội. Em gọi điện thoại, gần như hét lên "Anh đi rồi đấy à? Anh bỏ em rồi đấy à? Anh đi mà không nói với em một câu thế này đấy à?". Rồi em im lặng. Thậm chí cả một tiếng nấc cũng không có. Anh mệt nhoài "Nghe này, anh đi rồi anh sẽ về. Em phải bình tĩnh, chỉ cần em bình tĩnh và ngoan ngoãn là được, nghe không? Anh sẽ về". Em cúp máy. Tiếng "cạch" cộc lốc. Anh thở dài.

Để anh nhớ lại xem nào. Em có xinh không nhỉ? Em không xinh. Em chỉ cao thôi. Chiều cao và cái cách đi cách đứng cách hành động của em đủ khiến nhiều người phải quay lại nhìn em. Thế là em cũng thu hút ra phết đấy chứ.

Để anh nhớ lại xem nào. Em có dễ thương hay đáng yêu không? Chà, em sẽ hét ầm ĩ nếu anh dùng hai tính từ này với em mất. Con gái thì ai mà chả thích được khen dễ thương với đáng yêu chứ. Nhưng em thích được khen là cá tính và hâm nhiều hơn. Em cũng tự nhận đúng bản chất của mình đấy chứ. Anh biết, em sống mạnh mẽ lắm, em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người, biết bao nhiêu người mắc chứng trầm cảm được em đưa tay kéo lại với cuộc sống yêu thương, biết bao nhiêu người rơi ngã được em đưa tay đỡ dậy. Em truyền sức mạnh của em cho bao nhiêu người, cho cả anh nữa. Nên anh mới thích gọi em là hâm. Cái sức mạnh em truyền đi, không biết với người khác thì như thế nào, chứ với anh, chỉ toàn là những hành động ngốc xít. Ngốc xít đến mức khiến anh bật cười đứng lên quên mất là mình vừa thất bại.

-Anh này, anh sẽ khóc chứ, nếu em chết ?
-Ừ, anh sẽ khóc.

Lúc em hỏi anh câu đấy, anh gần như không nghĩ gì. Chỉ là một thoáng suy nghĩ lướt qua đầu anh. Một thoáng đủ dài để anh cảm thấy rằng nếu không có em, anh sẽ đau như thế nào. Đau và khóc. Anh sẽ khóc nếu em chết.

"Tại sao anh lại khóc, nếu em chết"
"Vì anh mất em "
"Anh đừng khóc chứ, dù thế nào, em không tốt đến mức đáng để anh khóc đâu. Em chết, nghĩa là em bỏ anh. Em bỏ anh, nghĩa là em không tốt"

Em không tốt. Vì em bỏ anh. Em bỏ anh. Vì em chết.



Ba dòng chữ cuối cùng em viết cho anh.

Anh đừng khóc. Em có nhìn thấy không, anh đang đứng cạnh em, đang nhìn xuống gương mặt lạnh băng vẫn ánh lên nụ cười của em. Và anh không khóc. Không một giọt nước mắt. Kể từ lúc anh biết tin em không còn trên cõi đời này nữa.

Đám tang em. Đông người lắm. Rất nhiều, rất nhiều. Những người họ hàng, những người bạn cùng lớp, thầy cô giáo, hàng xóm, bạn thân của em từ hồi còn nhỏ.... Đông lắm. Nhiều người khóc. Mẹ em, bà em, cô em, các chị gái em khóc ngất trên chiếc hộp đựng em.

Anh đứng cạnh em. Anh chỉ muốn đập vào cái hộp này, đánh thức em dậy. Màu trắng của những bộ vest, những tấm áo, những tấm vải, màu đỏ của hoa và ruy băng, bản nhạc trầm. Tất cả. Vừa lòng em chưa? Cả anh nữa. Vừa lòng em chưa? Anh đang mặc bộ vest màu trắng cài hoa hồng đỏ. Vừa lòng em chưa? Rất nhiều người ở cạnh em giờ phút này. Rất nhiều người khóc. Vừa lòng em chưa ? Vừa lòng em chưa ?

Rất nhiều người không khóc. Bố em, ông nội em, hai người đàn ông của đời em đang đứng lặng cạnh anh. Ba ngày rồi. Từ ngày người ta vớt được thi thể em từ biển, từ khi họ nắm lấy bàn tay nhỏ bé gầy guộc và lạnh buốt của em lần cuối, từ khi em được đưa vào cái hộp màu trắng này, họ vẫn lẳng lặng như vậy. Em à, họ không khóc. Em luôn gọi họ là người đàn ông của đời em, là trụ cột của em và gia đình em. Mọi người nói họ thật là bình tĩnh, khi mà tất cả suy sụp, họ vẫn hòan thành trách nhiệm trụ cột của mình: lo cho em một cái đám đúng như những gì em đã viết trong lá thư cuối gửi họ. Họ không khóc. Trước khi chết, em có hỏi họ câu hỏi đấy không? Trước khi chết, em có hỏi họ "Nếu con chết, bố và ông có khóc không?"



Anh không thấy họ khóc. Những ngón tay họ bám rất chặt vào cái hộp đựng em.

Rất nhiều người không khóc. Anh biết, em đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho họ.

Anh vẫn không khóc. Anh cũng là người đã được em chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, đúng không? Thế nên anh mới không khóc.

Không khóc vì đã được chuẩn bị tinh thần? Hay vì không biết phải khóc thế nào cho em tỉnh dậy?



Em vẫn thường nói

"Khi người ta đau quá , người ta sẽ không khóc nổi nữa đâu"

"...Anh à, cuộc sống có nhiều lựa chọn, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng hãy chọn niềm vui và yêu thương, anh nhé. Hãy tin rằng chúng ta sẽ ổn. Hãy sống tốt, anh nhé. Phải sống đấy, dù sống khó khăn, vất vả, sống đau khổ hay mệt nhọc, nhất định phải sống, anh nhé. Để hái hoa bồ công anh cho em. Anh biết mà , một mình anh biết, em thích bồ công anh"

Lời của gió hay lời của em..

Friday, 1 August 2008

Sợ ...


Hôm nay, tôi chợt nhận ra rằng mình thật yếu ớt ...



Nhận thấy mình có một thói quen... thói quen lâu rồi giờ mới quay trở lại... sợ cô đơn...


Thực sự đấy, rất sợ ... mỗi khi sợ, mỗi khi nhận thấy rằng mình đang cô đơn... thì bàn tay tôi là quờ quặng, tìm kiếm một bàn tay, một nơi chốn để dừng chân... đôi khi tôi tìm thấy, và cũng có khi... tôi tìm hoài không thấy...


Nhưng hôm nay, tôi đã có... đã tìm thấy bàn tay ấy... bàn tay mà lâu rồi tôi quên mất... hay là tôi đã vô tình để tuột...



***


Thêm một lần nữa, tôi thấy... còn sống là một điều hạnh phúc... tôi đã khóc nấc lên khi nhìn thấy hình ảnh... người vợ sà tới quan tài chỉ bởi sự nuối tiếc, đau khổ... Tôi sợ nghe tiếng "bà quả phụ" ... tôi sợ nghe thấy tiếng búa đóng vào quan tài... như để kết thúc...


Và... tôi thấy thương bạn tôi... nó không khóc... tôi khóc, mọi người đều khóc... em trai nó cũng khóc... Đôi khi, đó có thể là trách nhiệm vì từ giờ phút ba nó không còn nữa... mọi trách nhiệm sẽ chuyển sang đôi vai nó... 20 tuổi, một gia đình bện cạnh... nặng nề quá không, Vũ?



***


Mày gầy đi nhiều...