Sunday, 30 March 2008

Anh v�� Em


Anh và em chơi chung một hội, nhận nhau làm anh em kết nghĩa quen thân như người nhà. Em có người yêu nhưng ở xa, ban ngày bận học tối về nhà lên mạng chat chit gặp người yêu. Anh thì vẫn đơn độc, em hay trêu chọc cười bảo thôi để em đóng giả làm người yêu anh. Anh coi em như em gái, quý mến chiều chuộng quan tâm đủ điều. Em mến anh như anh ruột, bắt anh đưa đón nhõng nhẽo suốt ngày hay giận dỗi vu vơ. Thời gian rảnh anh và em thường gặp mặt đưa nhau đi ăn uống, trò chuyện, xem phim nói cười vui vẻ.

Rồi anh có người yêu, thêm sự bận rộn trong công việc anh và em không thể gặp nhau thường hơn nữa. Chỉ còn là những cuộc điện thoại ngắn ngủi hỏi thăm nhau vội vàng khi chợt nhớ đến nhau. Bạn gái anh hay ghen, dễ giận dổi và thường hay tra hỏi mỗi khi em gọi đến. Mỗi lần như vậy, anh đều cười và bảo “chỉ là em gái thôi.”

Em gặp chuyện không hay trong tình cảm, thấy chán nản và buồn bã suy tư. Người duy nhất mà em muốn gặp, muốn được tâm sự chỉ có thể là mỗi anh. Em nhấn nút điện thoại, bạn gái anh nghe máy - có một thoáng không vui nhưng rồi máy cũng được chuyển đến tay anh. Anh alô - em mếu máo qua điện thoại. Anh ngỡ ngàng xong vội vàng phóng đến. Nhìn em phụng phịu, anh bật cười xoa đầu em dỗ dành như con trẻ. Em lườm anh giận dỗi, cấu véo, đòi anh đưa đi chơi…

Anh đưa em đi ăn sinh tố, em chọn hoa quả dầm xong ngồi ngờ nghệch, tỏ vẻ thắc mắc kể anh nghe chuyện mất liên lạc với bạn trai mà không rõ lý do. Anh không nói tay dầm ly hoa quả xúc một thìa đưa em nếm thử. Em nhíu mày nhăn mặt kêu “Ngọt quá !”. Anh cười trừ rồi xúc từng thìa đá bào cho vào trộn đều và đưa em nếm lại.

“Đã nhạt bớt đi chưa ?”

“Nhạt rồi ! Cho đá vào lại chẳng không nhạt.”

“Ờ ! Cho đá vào lại chẳng không nhạt.” Anh bật cười nhại lại em trêu chọc “Lúc đầu thì ngọt, lúc sau thì nhạt Lúc đầu thì yêu, lúc sau lại mất tiêu - có người khác xen vào lại chẳng không mất tiêu, thế mà cũng phải hỏi nhiều…Ếch quá !”

Giống như bừng tỉnh, em bất chợt im lặng mở to mắt nhìn anh không nói. Ừh đúng thật, có lẽ em đã thật sự “ếch” quá khi mà vẫn thừa biết rằng bạn trai mình vốn là kẻ đào hoa. Đã vậy lại còn sống xa nhà, rồi dần mất tích, không có sự liên lạc, không một lời nhớ thương. Em cảm thấy mình như kẻ bị bỏ rơi đang chờ đợi những điều không thực tế… Bật cười, em bừng tỉnh “Nhạt rồi phải không anh…”

Anh và bạn gái bắt đầu ít gặp nhau. Bạn gái anh là người đam mê nghệ thuật. Cô yêu nghề và thường hay đi diễn ở tỉnh xa. Có thời gian bận rộn, cô phải đi liên tục nên thời gian hò hẹn giữa hai người cũng trở nên ít ỏi và rất đỗi mong manh. Những lúc như vậy anh thường ở nhà một mình và đắm chìm trong công việc. Có những chuyện không vui, thay vì việc giãi bày tâm sự với bạn gái thì ngược lại - anh chẳng biết sẽ phải nói cùng ai. Có những chuyện gia đình thay vì việc sẽ được giải quyết bởi cả hai thì ngược lại, anh lại gánh vác nó một mình… Như cô đơn giữa một tình yêu đầy khoảng cách, anh mất dần sự kiên nhẫn với yêu thương. Và sau những ngày đấu tranh với tư tưởng, anh quyết định bỏ cuộc... lặng lẽ âm thầm dẫu tiếc nuối phai phôi… Nhưng sau tất cả, anh vẫn quyết định thôi. Bởi hơn ai hết, anh cần một người yêu bên cạnh… Cạnh, gần hơn…

Một ngày, vô tình anh và em gặp lại, bên ly hoa quả dầm em nghịch ngợm nhìn anh trêu đùa hỏi “Xa nhau rồi, anh không sợ sẽ lại giống em sao?” Anh bần thần ngồi im lặng một lúc rồi quay sang đưa mắt nhìn em cười hỏi khẽ “Giống thật sao ? Khi mà ly của anh… cũng nhạt đi thật rồi...”

Anh đưa em đi về, tối mùa đông trời như thêm se lạnh. em co người nhích lại gần gục đầu lên vai anh thật khẽ. Cả hai người im lặng, mọi thứ xung quanh cũng trở nên yên lặng. Ngoài kia, gió mùa xao xác thổi - mùa đông lạnh, nhưng lại gần và có vẻ ấm áp hơn…

From Mr.Lee's blog

Thursday, 27 March 2008

Khi em không yêu anh!


Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ phải quay mặt đi khi ánh mắt anh nhìn về một phía khác - không em.

Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ phải bật khóc vì một câu nói vô tình của anh, vì những lúc cảm giác bị chính người yêu thương mình bỏ mặc, như một con bé ngốc bị vứt vào một xó xỉnh, chỉ dấm dứt khóc mà không thể khong the lam ji duoc.

Khi em không yêu anh, em sẽ không phải lựa chọn giữa việc sẽ đi với anh mà bỏ những cuộc vui với bạn bè hay ngược lại - bỏ mặc anh?

Khi em không yêu anh, cũng không có ai quá xét nét và để ý đến từng lời nói của em, sẽ không ai mắng em khi em nói những điều không nên, làm những việc không đúng.

Khi em không yêu anh, em có thể mặc sức tưởng tưởng ra những thứ lãng mạn mà không sợ bị ai chê cười là viển vông, là trẻ con.

Khi em không yêu anh, chắc cũng chẳng bao giờ em phải đợi một người 2, 3 tiếng đồng hồ trong khi đó người ta lại đi chơi điện tử.

Khi em không yêu anh, không bao giờ em làm một số việc tưởng chừng ngớ ngẩn lắm, như việc đi bộ 30 phút một mình đến để được đi cùng người ta 5 phút mà vẫn cứ đi.

Khi em không yêu anh, em cũng đã không phải khổ sở vì cảm giác hờn ghen và giận dỗi nhiều đến thế, vì chẳng may yêu phải anh là một người luôn vì người khác, một người sẵn sàng gạt em qua một bên vì người khác.

Khi em không yêu anh, em sẽ không thấy xót xa khi anh cứ hút thuốc nhiều mà nhắc rồi nhưng không nghe.

Khi em không yêu anh, đến nhà anh em sẽ không ngại ngần như thế. Và cũng sẽ không có người nào ở đó làm em bị tổn thương.

...
Và khi em không yêu anh, anh sẽ vẫn sẽ là một ông anh tốt của em, em và anh sẽ vui vẻ như những tháng ngày ta chưa yêu nhau, em có thể làm nũng anh, bắt anh bóc từng con tôm cho em ăn, bắt anh bón cho em hết hai bát cơm, bắt anh mua quà trung thu cho em...

Dẫu biết rằng khi em không yêu anh, khi chúng ta không yêu nhau, sẽ có những nỗi buồn, những chuyện khó khăn chúng ta không phải trải qua (hay không được trải qua?). Nhưng có một người không quen đã nói với em: "Tình yêu đâu phải là nỗi đau, càng không thể là nỗi khắc khoải, nhớ nhung. Tình yêu nằm ở bên kia sự trống vắng, cô độc. Tình yêu không nằm trong suy nghĩ. Tình yêu xuất hiện khi ý nghĩ chấm dứt, khi không có khổ đau, khoái lạc, khi chẳng có sợ hãi, chỉ có niềm vui đón nhận cái mênh mông dị thường qua ánh mắt trẻ thơ, trái tim trong sáng. Hãy yêu thương đi rồi hãy làm những điều bạn muốn". Em tin một nửa trong câu nói ấy, bởi với em, nếu nhắm mắt lại và không suy nghĩ gì nữa, khi ấy phải chọn giữa anh và những thứ khác (bất kể là thứ gì), em nhất định sẽ luôn luôn chọn anh. Chắc chắn, không vì một lý do nào cả. Đơn giản, trái tim em đã chọn như vậy mà thôi.

Wednesday, 26 March 2008

Cafe đen VS cafe sữa



Vào quán uống nước

em luôn gọi café đen,

anh luôn gọi café sữa.

Người ta mang nước ra luôn luôn nhầm lẫn

Anh café đen.

Em café sữa

Em nhanh tay đổi hai món. Người bồi bàn đứng ngẩn ra, mặt đầy vẻ thắc mắc. Anh cười trừ. Đợi người ta đi, anh trách: "Sao không để người ta đi rồi e hãy đổi? Làm mất mặt anh quá!!!" E cười phá lên: "Đằng nào cũng vậy. Đâu có j mắc cỡ!"

Em con gái mà lại thík café đen

Anh con trai nhưng rất thík café sữa

Em bảo café đen nguyên chất, tuy đắng nhưng uống rồi sẽ mang lại dư vị, mà nếu pha thêm sữa thì sẽ chẳng còn cảm giác café nữa.

Anh bảo café cho thêm tí sữa sẽ đậm mùi café hơn, lại còn cảm giác ngọt ngào cảu sữa...

Anh và em luôn luôn thế. Khác nhau hoàn toàn

Anh và em không yêu nhau. Đơn giản chỉ là bạn bè. Mà không, trên bạn bè một chút. Gần giống như tình anh em.

Nhưng em không chịu làm e gái anh. Em bảo, em gái có vẻ phụ thuộc vào anh trai, có vẻ yếu đuối, có vẻ... hàng trăm cái "có vẻ" và em không đồng tình.

Anh cũng ko muốn là anh trai của e. Anh trai suốt ngày phải lo cho em gái, bị nhõng nhẽo, vòi vĩnh đủ thứ. Anh không thể kiên nhẫn.

Lâu lâu em hẹn anh ra ngoài đi uống café. Am café đen, anh café sữa

Thỉnh thoảng buồn buồn anh lôi em đi vòng vòng, rốt cuộc cũng đến quán nước. Anh café sữa, e café đen.

Anh có bạn gái. Bạn gái anh xinh xắn, rất dịu dàng, nữ tính. Đi với anh giống như một con thỏ non yếu ớt. Anh tự hào bảo, cô ấy không "ba gai", bướng bỉnh như em.

Em có bạn trai. Bạn trai e đẹp trai, galant, luôn chiều chuộng em. Đi với e, anh ấy không bao giừo khiến e tức chết. Em kiêu hãnh khoe, anh ấy thực sự là chỗ dựa vững chắc

Hai cặp thỉnh thoảng gặp nhau. E vẫn café đen. Anh luôn café sữa

Bạn trai em nói, anh đổi ly cho em. Em không chịu, café đen là sở thík của em.

Bạn gái anh thắc mắc, anh không uống café đen như những người con trai khác. Anh nhún vai, café sữa hợp khẩu vị với anh.

Trong lúc nói chuyện, thường thường anh và e vẫn cãi nhau. Bạn trai em luôn là người hoà giải. Bạn gái anh dịu dàng nói anh phải biết nhường nhịn con gái

Cuối cùng anh là anh, em vẫn là em

Anh chia tay bạn gái. Cũng có thời gian chông chênh. Nhưng anh không hối tiếc. Anh và cô căn bản không hợp nhau. Dù cố ấy ra sức chiều chuộng anh, nhưng anh vẫn thấy thiếu, thiếu cá tính j đó. Mà cá tính thiếu ấy mới thật sự hấp dẫn anh.

Em chia tay bạn trai. Có một lúc cảm thấy trống vắng. Nhưng e không hối hận. E và bạn trai em không tìm được tiếng nói chung. Dù anh ấy không khiến e bực mình, ít khi gây sự với em. Nhưng em vẫn thấy thiếu thiếu. Mà "thiếu thiếu" ấy làm e chán nản.

Anh và em không hẹn mà gặp nhau ở quán café cũ

Em gọi café đen

Anh gọi café sữa

Người bồi đã quen với 2 người. Anh ta không để nhầm chỗ nữa

Anh yên lặng. Em cũng không nói. Đợi người bồi đi, anh kéo ly café đen về phía mình, đẩy ly café sữa về phía em

Hôm đó 2 người uống thử "khẩu vị" của người kia

Đêm ấy, anh nhắn tin cho em "Café đen hay thật! Anh bắt đầu thấy thík nó!"

Em nhẳn tin lại cho anh "Café thêm sữa cũng rất tuyệt vời. Em sẽ uống café sữa..."

Sau đó em và anh luôn đi cùng nhau, bất luận ở đâu, em cũng luôn gọi café sữa cho em và không quên gọi café đen cho anh...

Café đen hay café sữa đều là café, phải không?

Tình yêu đắng hay tình yêu ngọt đều là tính yêu... chẳng phải sao???

Thursday, 20 March 2008

Những ngày mưa lạ



Kỳ nghỉ bất chợt

Đợt break sau common test bỗng được kéo dài thêm do những cơn mưa lớn đột ngột ập đến, đất nước nhỏ bé nhòa nhòa trong nước. Trường nó có thông báo qua mail rằng sinh viên sẽ không cần đến trường trong một tuần sắp tới, cho đến khi nào lượng mưa đáng sợ kia giảm xuống. Thằng bạn cùng phòng nó bảo một đứa khác nói với nó rằng khoảng mười năm gần đây Singapore mới có những cơn mưa lớn đến thế. Kết quả sắp có ở kỳ common test chắc không tệ nhưng Minh vẫn chưa được hài lòng cho lắm, vì đáng ra nó có thể làm tốt hơn thế, tuy nhiên một vài trục trặc nho nhỏ khiến nó lơ đãng với việc ôn tập và biến khoảng thời gian cuối đột nhiên trở thành hơi tệ…

Linh gạt khung cửa sổ đầy nước mưa vào, càu nhàu:

- Tí nữa mày lau nhà đấy, nước nó hắt đầy cả vào đây này.

Minh vẫn chăm chú với cái laptop:

- Kệ nó. Mưa hay nắng gì ở cái đất nước chết tiệt này cũng đều sạch bong.

- Và vì nó chết tiệt nên mày quyết định nằm ì đó cả ngày ư thằng hâm? Hết trưa nay là hết thịt, hết rau, hết trứng, hết luôn cả dầu. Mà người ta thì không thể sống với gạo và niềm tin được.

- Mày lảm nhảm nhiều quá. May là còn chưa hết tiền đó!- Nghĩa nói vọng ra từ cái chăn vẫn chùm kín đầu, nó ngủ chắc cũng mới được ba tiếng sau cả đêm ngồi cày level Võ lâm truyền kỳ.

Minh bật cười, gập laptop lại:

- Được được, tao cũng lên trường bây giờ, lúc về sẽ khứ hồi đồ ăn cho chúng mày. Thằng Nghĩa cứ ngủ. Còn Linh thì nhớ giặt quần áo.-nó vừa nói vừa thay đồ.

- Mưa thế này giặt giũ gì. Mà mày lên trường làm gì vào cái thời tiết này?

Minh giũ giũ rồi khoác cái áo nỉ đen vào:

- Không phơi được thì đặt chế độ giặt squeeze bét nhè vào cho nó khô. Tao lên thư viện ngồi làm project chứ ở nhà không vào đầu được.

Giọng thằng Linh còn vọng theo khi Minh đã xỏ nốt cái giầy lười vào:

- Lên thư viện thì photo hộ tao cái lecture note Engmechanic Part 2 luôn nhé. Nhớ đấy!

Ngày mưa- chiếc ô màu đỏ

Bến xe bus vắng hoe, cái gian hàng hay bán linh tinh cũng dẹp đi, những hạt mưa vẫn nặng hạt trên con phố của những chiếc xe phóng với tốc độ mà ở Việt Nam đáng phải bỏ tù, Minh rút thuốc ra định hút cho ấm người, cái zippo gặp nước ướt đá lửa không sao lên được, nó cất thuốc đi. Ngồi chờ chừng vài phút thì cái xe buýt tới, nó bước lên lướt thẻ vào máy rồi xuống dưới. Cả xe buýt vắng tanh, chỉ có một cô gái ngồi ở góc phải dưới cùng, đúng chỗ Minh hay ngồi. Cô gái có sống mũi cao, môi nhỏ và hơi mím, mái tóc không buộc tỉa vát ra phía sau- một dạng mặt cơ bản. Nó ngồi xuống một chiếc ghế ngang ở phía trên liếc nhìn xuống. Cô gái phối đồ khá kỳ lạ, váy trắng ngắn kẻ caro, sơmi xẻ vạt xanh nhạt, khoác một chiếc áo lửng màu tím thẫm. Dòng sologan “no music, no life” trên áo không có vẻ gì ăn nhập với dáng ngồi lơ đãng, hơi hướng người về phía cửa sổ. Cặp kính gọng trắng hơi bóng lên dưới ánh sáng nhạt của ngày mưa. Cô gái làm Minh thấy nhớ đến Trà Phương- người yêu của nó ở Việt Nam, cũng có một dáng ngồi hơi lơ đãng như vậy. Mối quan hệ xa xôi với hàng giờ chat voice hoặc webcam nhiều lúc cũng đến chán ngán. Những ngày mưa lê thê mang lại cả những cảm xúc nhạt nhẽo hoặc mơ hồ về những ngày Hà Nội. Hà Nội không mưa bập bùng và ít gió thế này, nơi ấy nhiều những cơn mưa nhẹ trong chân trời vẫn rực nắng, vẫn lang thang phố long rong quán được. Có những quán được thiết kế như chỉ để ghé qua những lúc muốn tạt vào bất chợt. Minh nhớ khi ở nhà, nếu mưa mà nó còn đang loanh quanh trên phố, thế nào cũng vác xe lên PUBU CAFE ngồi. Leo lên tầng 3 ngồi ở góc có mấy củ tỏi treo lủng lẳng, mưa với không tới, không khí mặn mặn và man mát đẫm theo từng cơn gió hắt vào…

Cái tiếng “bíp bô” khi xe dừng lại ở trạm dừng gần trường ngắt nhịp suy nghĩ của Minh, nó vội ôm đống tài liệu bước xuống xe. Cô gái mang cặp kính gọng trắng cũng đi phía sau. Minh bước nhanh tới mái hiên gần nhất. Đoạn đi bộ tới thư viện không phải là xa nhưng sẽ không có mái che, Minh hơi ngập ngừng, nó cuộn tập tài liệu vào trong áo, đang định băng qua mưa thì cô gái kính trắng đi ngang qua, dừng lại, nói bằng tiếng Anh đặc chất Singaporean:

- Bạn đến chỗ nào trong trường?

Minh ngập ngừng:

- À…ừm, thư viện…Có lẽ thế!

Cô gái đưa cho Minh một cái ô màu nâu nhạt, nói khẽ:

- Mình cũng tới thư viện. Vậy thì đi cùng.

Minh bật cái ô ra, giơ cao, và cả hai cùng bước một nhịp. Tiếng giày đạp tành tạch vào nước mưa không át được Minh nghe tim nó đập thình thịch, những sinh viên local ít khi có những hành động như vậy với du học sinh nước ngoài. Nó chợt mỉm cười khi nghĩ đến lúc buôn chuyện này với Linh- cái thằng lúc nào cũng lảm nhảm rằng “con gái Singapore rất kiêu” sau một vài cuộc chinh phục bất thành… Đến cửa thư viện, Minh dừng lại, xoay xoay cái ô giũ hết nước rồi rút vào đưa trả cô gái:

- Cảm ơn. Bạn lên tầng nào của thư viện?

Cô gái mỉm cười:

- Mình đùa thôi. Mình không vào thư viện.

Không kịp cho Minh hết ngạc nhiên, cô gái bật ô ra bước ra ngoài. Nó hơi choang choáng, lần đầu tiên ở bên này Minh gặp một tình huống như thế. Nó nhìn về cái dáng gầy gầy màu tím một lúc rồi đi vào thư viện, cái project cũng chỉ còn hai tuần nữa là phải nộp. Ngồi thênh thang trước cái bàn vẽ rộng đến ba mét, Minh trải những bản vẽ nháp thiết kể MP3-USB tích hợp đèn X của nó ra, cắm tai nghe vào cho tập trung trước tiếng mưa đang đập vào cửa kính bồm bộp…

TRACY.

Chiều đang tắt dần giữa những khoảng mây giãn ra co vào như xếp hình… Khi nói cho lũ bạn cùng nhà nghe về cô gái lạ kỳ, Minh không nhận được kết quả như chờ đợi. Không đứa nào biết một sinh viên như nó tả, và thằng Linh thì khăng khăng nó đã say nắng trong một tuần toàn mưa… Đã ba ngày Minh mò lên trường nhưng không thấy cô gái với chiếc ô nâu nhạt, việc chủ động sắp xếp “duyên gặp mặt” không thành khiến nó hơi thất vọng và cáu kỉnh. Nó chat với Trà Phương một cách thờ ơ, và cáu giận vô cớ khi Phương hỏi sao không trả lời cái mail từ 3 ngày trước. Minh gõ mà như đập bàn phím, đùng đùng: “Anh bận. Mệt. Thấy sợ những cái mail nhàm chán và viết như văn trần thuật.” Nó disconnect và gập laptop lại…

Thấy thằng bạn ủ rũ một cách thiếu cần thiết, Linh và Nghĩa quyết định sẽ giúp Minh tìm lại cô gái say nắng. Sau khi nghe Minh tả lại lần thứ hai, Nghĩa gật gù:

- Mày nghĩ xem, đến trường vào lúc đang được nghỉ, dĩ nhiên không phải là học. Mà nếu làm project thì cũng giống mày, thường người ta sẽ vào thư viện. Vậy nó đến trường làm gì?

Cả bọn ngồi thần ra một lúc. Chợt Linh búng tay tách một cái:

- Tao nghĩ ra rồi, có lẽ nó tham gia một cái club nào đó. Hình như là tuần này các câu lạc bộ vẫn hoạt động, vì hôm kia tao vẫn thấy thằng Tùng đến trường vì cái hội nhảy nhót của nó mà. Bây giờ chỉ cần tra lại danh sách những nhóm hoạt động buổi chiều vào ngày đó là sẽ tìm ra nó, vì tất cả các câu lạc bộ rất hay post ảnh lên mạng, có lẽ mày dò ra được người mày cần.

Ba đứa cắm đầu vào máy tính gõ lách tách một lúc. Không sai so với chúng nó đoán, cô gái mang cặp kính gọng trắng là thành viên của câu lạc bộ Piano, trong những cái ảnh mà các thành viên câu lạc bộ âm nhạc up lên mạng Minh tìm thấy một cái đúng người nó đang tìm. Phía dưới ghi tên: Tracy.

Tin nhắn yêu thương

Minh chờ đúng giờ đó tuần sau. Vài ngày mà nó thấy rất lâu, Minh không còn để ý đến cái project nhiều lắm, nó đang quan tâm nhiều hơn tới Tracy xinh xắn. Muốn gây bất ngờ nên nó bắt chuyến bus muộn hơn một tí, và đi đến phòng tập của câu lạc bộ âm nhạc. Minh dự định sẽ lấy cớ cảm ơn việc đi mưa hôm trước và mời Tracy đi xem phim. Ngó qua cửa kính, nó thấy trong phòng tập mọi người có lẽ cũng chưa bắt đầu, còn đang chỉnh đàn và tán gẫu. Tracy đang đứng một mình ở góc phòng đọc nhạc, vẫn dáng đứng hơi lơ đãng với tay cầm tờ giấy chép nhạc hờ hững- cái dáng đó làm Minh lại nhớ Trà Phương. Nó nhắm mắt lắc mạnh đầu, một cảm giác gì đó hơi gượng gạo. Minh hít một hơi dài, chợt điện thoại nó reo lên đoạn nhạc tin nhắn. Minh mở máy ra. +84…Tin nhắn của Phương từ Việt Nam: “Anh à.Em gửi off nhưng anh không trả lời. Mấy ngày nay em cũng không thấy nick anh sáng. Em xin lỗi, không phải vì em cảm thấy có lỗi, mà chỉ vì cảm thấy cần xin lỗi…Tình yêu xa thường mang lại những cảm giác chống chếnh và mong manh. Em biết anh bên đó cũng mệt mỏi và xa cách. Ở đây, em cũng thế. Nhưng em tìm được cả sự ngọt ngào trong chờ đợi. Khoảng cách và thời gian cũng không bao giờ làm thay đổi ý nghĩa của yêu thương. Giữa những bận rộn và trống rỗng, anh được quyền nghĩ: em vẫn yêu anh đến khi chừng có thể! Sweetie.”…

Minh gập di động lại. Nó dựa vào tường, nhắm mắt và mỉm cười. Linh gọi hình ảnh của Tracy trong nó chỉ là một cơn say nắng có lẽ không sai. Chắc chắn nó sẽ vẫn cảm ơn Tracy, nhưng vào một lúc khác, còn bây giờ, nó muốn về nhà và viết mail ngay cho Phương. Minh chạy băng qua làn mưa, những giọt nước từ không trung bỗng nhiên trở nên rất nhẹ, tựa như không chạm xuống mặt đường. Từ chân trời, ánh sáng ấm áp hơi loé lên, tán sắc với những chùm mây đang trong dần trở lại, tạo ra những vệt thẫm kẻ ngang dọc. Mặt trời trở lại dịu dàng sau những ngày mưa lạ kỳ… Những chiếc xe buýt dừng lại ở bến đỗ, kêu “bíp bô”…

Wednesday, 19 March 2008

Ngụ ngôn về những giọt nước mắt ...



Cô vẫy đôi cánh trong suốt, nhẹ nhàng bay khỏi thiên đường. Ánh nắng ban mai ấm áp xuyên qua thân thể trong suốt của cô, không hắt bóng xuống mặt đất. Cô bay qua những cánh đồng lúa xanh ngát, vàng ươm, những bãi biển đầy người, đầy màu sắc và tiếng động, những ngọn núi cao phủ màu xanh ngắt của cây cỏ, những dòng sông màu sắc khác nhau uốn lượn như những dải lụa mềm mại, những thành phố với những con đường thẳng tắp, vuông góc như bàn cờ, đầy những tòa nhà cao tầng, nhìn từ trên cao giống nhau đến không phân biệt được.

Cô bay vòng quanh cuộc sống, lắng nghe tiếng không gian và thời gian lao xao quanh mình. Thỉnh thoảng, cô gặp những thiên thần khác cũng đang dạo chơi trong cuộc sống trần thế giống như cô. Họ chào nhau bằng vũ điệu của những thiên thần, và cười với nhau những nụ cười thiên sứ.

Cơn mưa ập đến thật bất ngờ khi cô đang bay ngang một thành phố. Những hạt mưa xuyên qua thân thể trong suốt của cô, rơi xuống đất không để lại dấu vết. Gió thổi những vạt áo trong veo bay lất phất trong mưa. Cô chẳng bị ướt, cũng chẳng mệt mỏi vì chặng đường vừa đi qua, vì cô là một thiên thần, nhưng thấy mọi người trên mặt đất lao xao chạy vào trú mưa dưới một mái hiên rộng, cô cũng bay theo, xếp cánh đậu trên một chiếc lá. Thân thể trong suốt của cô không có trọng lượng, cô đâu có bị tác động của lực hút trái đất như con người.

Chẳng có ai biết đến sự hiện diện của cô bên cạnh họ, họ nói cười, đùa giỡn, hoặc im lặng nhìn ra cơn mưa. Trời đang ngả dần về chiều. Cơn mưa làm buổi chiều đến sớm hơn.

Cô nhìn vào ngôi nhà nhỏ đang hắt ra ánh sáng vàng ấm áp trong buổi chiều mưa lạnh bằng đôi mắt trong suốt của mình. Căn phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp, có lọ hoa tươi, có những con búp bê bằng pha lê xinh xắn chưng trong tủ kính, có chiếc phong linh treo ở cửa sổ reo lanh canh trong cơn gió nhẹ lùa ngang. Trong gian phòng đó có hai người, một người đàn ông và một người đàn bà. Người đàn ông cao lớn, trắng trẻo, đôi mắt sâu với cái nhìn hun hút. Người đàn bà mảnh mai, xinh đẹp, dáng dấp đài các. Những câu trao đổi giữa họ gay gắt và giận dữ. Cơn mưa lạnh chiều tàn hình như chẳng làm dịu được không gian nóng bỏng trong căn phòng nhỏ chỉ có hai người. Mà không phải, còn một người thứ ba ở đó nữa, một đứa bé trai khoảng bốn năm tuổi, gương mặt giống bố như tạc. Nó ngồi thu mình trong một góc phòng. Cô nhẹ nhàng bay đến cạnh nó. Nó đang khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má nó, nhưng nó chùi đi bằng vai áo và mím chặt môi cố nén những tiếng nức nở. Chẳng ai chú ý đến nó, ngoài cô, nên chắc cũng chẳng ai biết nó đang khóc, ngoài cô.

Cô nhìn vào trái tim người đàn bà. Ở đó đang đỏ rực cơn giận dữ và hờn ghen. Màu đỏ như lửa ánh lên rực rỡ trên ánh mắt, trên đôi má chị, thiêu cháy những suy nghĩ trong veo của chị và làm cong vênh những lời nói thoát ra từ đôi môi chị.

Cô nhìn vào trái tim của người đàn ông. Ở đó trắng xoá những cơn sóng của ký ức. Cô thấy bóng dáng một người con gái trên những cơn sóng đó, trẻ trung và nồng ấm sự sống, nụ cười tràn ra trên mắt trên môi. Cô gái đó chính là cô, chẳng phải trong suốt như bây giờ, là cô của một tiền kiếp là con người với những vui sướng và buồn đau. Cô nhận ra anh, bằng giác quanh trong suốt của một thiên thần, và bằng cả ký ức mà cô đã gói ghém mang theo trong cái ngày cô trở lại thế giới của những thiên thần.

Anh là chàng trai nổi tiếng nhất trường đại học vì thành tích học tập và thành tích thể thao trong đội bóng rổ của trường, từ lúc anh còn là sinh viên cho đến khi đã tốt nghiệp và thành giảng viên của trường. Những cô bé sinh viên năm đầu mới vào trường thường được nghe những chị sinh viên lớp trên kể về anh với vẻ ngưỡng mộ không cần giấu giếm. Không ít người trong số các cô mơ đến chuyện sở hữu trái tim của anh. Anh nhận được vô số những thư làm quen. Anh là người bạn tốt của tất cả, nhưng hình như không là sở hữu thật sự của ai cho đến ngày anh gặp cô. Lúc đó, cô là bạn của một người bạn có quen với một người bạn của anh. Cái quan hệ xa lắc đó giúp họ làm quen với nhau trong một buổi chiều chủ nhật mưa lất phất ,mấy người bạn quen điện thoại í ới rủ nhau đi uống cà phê nghe nhạc tiền chiến ở một quán sân vườn nổi tiếng, xa thành phố đến vài chục cây số. Sau này, khi đã là người yêu của nhau, anh thường kể cho cô nghe cái cảm giác của anh khi lần đầu tiên thấy cô ở quán cà phê đó. Anh ngồi trong quán trước khi cô đi cùng người bạn đến. Cô như từ cơn mưa lạnh bước ra, mang vào ngôi quán tịch mịch và vào cả trái tim kiêu ngạo của anh cơn gió rực rỡ màu áo đỏ và rộn ràng âm thanh của những tiếng cười giòn tan như thủy tinh.

Cô làm quen với những người chưa quen một cách dễ dàng đến bất ngờ, và trái tim anh đập những nhịp khác thường khi bắt gặp nụ cười của cô tràn ngập trên môi, trên mắt lúc anh vô tình nhìn thấy cô nghiêng đầu, hát ngân nga theo tiếng nhạc một bài hát mà anh yêu thích bằng cái giọng hát trong vắt, lanh canh như tiếng trẻ con. Cô đã bước vào cuộc đời anh một cách đầy màu sắc và âm thanh như vậy, và ở lại đó, trở thành một nửa của anh, thành bầu trời của anh, thế giới của anh, niềm vui, nỗi buồn của anh. Mỗi ngày, anh tìm thấy một điều bất ngờ ở cô, khám phá thêm một chút về tâm hồn cô, và không ít lần kêu lên em chẳng phải là người đâu, em là thiên thần hay yêu tinh gì đó mới đúng. Cô thông minh, ham học, hiểu biết nhiều, đôi lúc cứng rắn và quyết đoán đến mức khắc nghiệt nhưng đôi khi lại nhạy cảm, mỏng manh, yếu đuối và hay khóc nhè, hay hờn giận như một đứa trẻ. Ở cạnh cô, cuộc sống của anh có khi giòn tan tiếng cười, có khi ào ào công việc, có khi dịu dàng những giọt cà phê, có khi ướt sũng cơn mưa trái mùa đỏng đảnh giận hờn… Và không ít lần, anh rùng mình linh cảm về một sự chia xa nào đó.

Trước ngày sinh nhật hai mươi bốn tuổi của cô chỉ một ngày, cô rủ anh và vài người bạn đi về một vùng quê nghèo để tham gia công tác từ thiện. Họ vẫn cùng nhau đi những chuyến đi như vậy, nhưng lần này anh bận công việc ở trường nên để cô đi một mình cùng mấy người bạn. Tai nạn xảy ra trên đường về. Và cô đã rời xa anh vĩnh viễn, không kịp dặn dò anh một lời, không kịp nhận món quà sinh nhật anh đã mua cho cô, một bức tượng thiên thần mang đôi cánh trên lưng bằng pha lê. Anh giữ món quà đó lại bên mình suốt những tháng ngày sau đó. Những ngày sinh nhật của cô, anh một mình mang theo bức tượng pha lê tìm về ngôi quán năm xưa – nơi anh gặp cô lần đầu, lặng lẽ ngồi trong những hoài niệm cũ.

Thời gian trôi đi xoá dần nỗi đau của anh. Rồi anh cũng lập gia đình với một người con gái khác, có một đứa con trai, nhưng bức tượng thiên thần pha lê và những ký ức về cô vẫn luôn được anh nâng niu gìn giữ. Vợ anh là một người phụ nữ tốt, xinh đẹp và đảm đang, đơn giản và bình lặng từ nếp suy nghĩ đến cuộc sống thực tế. Chị biết về cô qua những lời kể sơ sài của anh. Với chị, cô là một điều gì đó không quan trọng lắm, vì cô đã chết còn chị thì đang sống, vì cô là quá khứ còn chị là hiện tại, vì cô chỉ là người yêu cũ, còn chị là vợ… Cho đến cái ngày chị làm vỡ bức tượng của anh. Chưa bao giờ chị thấy anh giận dữ đến thế. Những lời nói và cơn giận thái quá của anh làm chị nhận ra tình yêu bất diệt mà anh dành cho cô. Ngọn lửa ghen hờn trong tim chị cháy bùng lên. Họ đã dằn vặt nhau và dằn vặt mình trong suốt thời gian qua. Hình bóng của cô lẩn quẩn giữa họ, vô hình nhưng rõ ràng và vĩnh hằng.

Cô im lặng nhìn anh, nhìn chị, rồi nhìn đứa con trai bé nhỏ đang ngồi trong góc phòng khóc thút thít. Trái tim thiên thần trong suốt của cô đau nhói. Trong suốt thời gian qua, cô đã luôn mong rằng mình sẽ tồn tại mãi trong ký ức của anh, bất chấp thời gian và khoảng cách giữa hai thế giới như cô đã luôn nhớ anh đến cháy lòng, và luôn nghĩ đến ngày mình sẽ trở về trần thế, lẩn quẩn bên anh với đôi cánh trong suốt của mình. Bây giờ, cô nhận ra rõ ràng hơn bao giờ hết rằng họ không thể còn nhau nữa. Quá khứ đã đi qua, và chỉ cần anh thôi nhớ về cô, sẽ có đến ba trái tim được giải thoát khỏi buồn đau.

Cô bước đến bên người phụ nữ, nhẹ nhàng xoa bàn tay trong suốt của mình lên trái tim đỏ rực của chị, làm nguội đi những hờn ghen đang bừng lên trong tâm hồn chị. Rồi cô bước đến bên anh, bàn tay trong suốt của cô run run xóa đi những hình ảnh của cô trong ký ức của anh. Cô hôn lên trán đứa bé đang ngồi ôm gối nén khóc trong góc phòng bằng đôi môi trong suốt của mình, rồi vỗ cánh bay vào bóng đêm. Cô mải miết bay trở lại thiên đường. Cô sẽ không bao giờ được trở về trần thế nữa, cái trần thế có người đàn ông cô yêu tha thiết, vì cô đã dám can thiệp vào cuộc sống của người trần gian bằng phép thuật của mình.

Buổi sáng, ba người sống trong ngôi nhà nhỏ cùng bước ra hiên. Cơn mưa đã tạnh, trên những chiếc lá cây trước nhà còn đọng những giọt nước trong suốt, lấp la lấp lánh như những giọt nước mắt. Người đàn ông nhớ về những giọt nước mắt của vợ mình. Người phụ nữ nhớ về giọt nước mắt của đứa con trai. Chẳng ai trong số họ nghĩ rằng đó là những giọt nước mắt của một thiên thần trong suốt đến từ một thiên đường xa xôi.


Khi yêu bằng trái tim con người, tình yêu đó có khi làm đau người khác. Nhưng khi yêu bằng một trái tim thiên thần, tình yêu đó chỉ có thể làm đau chính mình. Có điều là trái tim thiên thần vốn trong suốt nên chẳng có ai nhìn thấy được niềm đau đó, và vì vậy người ta thường cho rằng đã là thiên thần thì chẳng bao giờ biết đến buồn đau.

Friday, 14 March 2008

Nhặt từ một blog khác



Hôm ấy,đột nhiên em nói với anh rằng em đã yêu một người khác,anh vẫn ngỡ rằng em chỉ đùa vui và mỉm cười nói rằng "Thật ư?"
Vậy anh ta rất đẹp trai phải không~! Em trả lời "anh ta không đẹp trai như anh,cũng cao như anh,nói thật là so điều kiện thì không bằng anh......"
Hôm sau,em viết cho anh một bức thư,em nói em đã xin nghỉ phép một ngày vì hôm đó em rất buồn nên không muốn đi làm,và em đã đến nhà người ấy.Anh phát hiện những gì em nói đều là sự thật,em đã yêu người đó.....
Ngày thứ ba,anh đi tìm em,hỏi tại sao em yêu người đó,lí do của em là "Tại vì,khi ở bên anh em không có được cảm giác ổn định và yên bình,đôi khi bên anh em rất vui vẻ,đôi khi lại làm em đau lòng khiến em buồn bã,người đó đã cho em một cảm giác yên bình,ổn định,một cảm giác không còn thấp thỏm....." Anh chỉ biết im lặng.....
Tối đến,anh gọi điện cho em,anh hỏi em "Phải chăng chúng ta nên chia tay?"
Em trả lời rằng "Em vẫn còn vấn vương giữa anh và người ấy,em không biết nên chọn ai....."
Em muốn anh chờ đợi,chờ đợi em đưa ra quyết định cuối cùng,nhưng.... anh không thể,người đó đột nhiên chen vào giữa hai chúng ta,thậm chí đến sau này anh mới biết có một người như thế trong thế giới của riêng hai ta.....
Ngày thứ tư,em thú nhận với anh rằng thật ra em đã nhận lời yêu nguời ấy từ hai tháng nay,hình như anh nghe thấy tiếng rạn nứt và sụp đổ trong trái tim của mình,anh cố gắng giấu đi gương mặt thất vọng và mỉm cuời hỏi em "Em còn chuyện gì giấu anh nữa không nhi?"
Hình như em hơi hoảng trước phản ứng của anh,bình thường đáng ra anh sẽ nổi giận trách em khi em có thái độ vuợt quá sự cho phép với một bạn khác phái nào đó,nhưng lần này anh lại mỉm cuời hỏi em,em trả lời bẳng giọng run run nghẹn ngào "Hết rồi...."
Anh hỏi "Em và người đó phát triển đến đâu rồi?"
Và em trả lời "Có lẽ.......đến hôn nhau..."
Trái tim anh cảm thấy hụt hẫng,anh nghĩ có lẽ không cần phải chờ đợi nữa,không cần phải chờ quyết định của em,anh đau lòng lắm,vì trong thời gian em vui vẻ bên người ấy tại sao lại còn đi chơi,hẹn hò cùng anh,bất giác anh nhìn xuống chân em,nơi bàn chân thon nhỏ ấy vẫn đang mang đôi giày Adidas mà anh đã mua tặng cho em trong cuộc hẹn tuần trước.
"Tại sao hôm ấy em vẫn vui vẻ nhận lời cuộc hẹn của anh?"
"Vì...,khi đi với anh em rất vui..."
Đêm ấy anh ngã lưng trên giường,anh suy nghĩ rất nhiều,rất nhiều,suốt hai năm bên nhau chúng ta đã trãi qua không ít sóng gió,sau cùng em cũng đã thay lòng,anh không bao giờ giấu em bất cứ gì,tất cả tất cả anh đều nói với em,vì anh sợ em lo lắng,anh biết rằng truớc kia anh quen rất nhiều bạn gái,nhưng anh cũng từng nói với em rằng suốt cuộc đời này anh dùng nhiều tâm trí và thời gian nhất vào mối tình giữa anh và em,đó là vì anh là mối tình đầu của em,anh muốn em có một cuộc tình thật đẹp,một lí do khác chính là...anh... RẤT YÊU EM.Những đợt gió đêm thoang thoảng khiến đầu óc anh rất tỉnh táo,khóe mắt có cảm giác mát lạnh,thì ra giọt nước mắt đã hình thành tự khi nào.
"Nên buông tay thôi,nên để em đi tìm hạnh phúc của mình" đó là quyết định của anh,anh cam tâm hy sinh chính mình.....suốt đêm không ngủ,an đến trường với thân xác mệt mỏi và bước chân nặng nề.
Câu đâu tiên anh nói với em là "Chúng ta,nên đến hồi kết thúc rồi" đôi mắt em ửng đỏ,phút chốc giọt nước mắt vẽ một vệt dài trên gương mặt bé bỏng.Em nghẹn ngào hỏi "Tại sao?Tại sao không đợi em quyết định?" Anh im lặng,anh không muốn nhìn thấy gương mặt em ướt đẫm nước mắt vì nó khiến anh rất đau lòng,anh sẽ không kìm chế được và ôm em vào lòng,anh sợ những lời an ủi của anh sẽ lại đưa chúng ta vào vòng xoáy tình yêu.Trãi qua một thời gian im lặng dài như hàng thế kỉ em hỏi anh
"Thứ bảy này hẹn với em nhé!Em....muốn có một cuộc hẹn với anh,cuộc hẹn này là cuộc hẹn cuối cùng".
Em biết anh thương em hơn bất cứ gì trên đời,tuy lòng anh cứ nghĩ là không được nhưng ...anh vẫn trả lời bằng một cái gật đầu,anh sẽ kết thúc tất cả,anh sẽ rời em thật xa,đến một nơi em không thể liên lạc với anh,nhất định phải kết thúc...
Thứ bảy,em đến nơi chúng ta vẫn thường hẹn nhau và anh vẫn đứng đó đợi em với hy vọng tạo một ấn tượng tốt vào trái tim em bằng một nụ cười,em như cánh bướm xinh đẹp nhấp nhô bay đến,anh muốn ôm em vào lòng biết bao và hôn lên vầng trán em,không được,anh không thể làm vậy...
"Em ăn sáng chưa?" ~ vẫn câu hỏi cũ rích ấy
"Ăn rồi...." ~ có cảm giác em rất vui tươi
"Chúng ta đi xem phim nhé?"
"À....ok!" em vui vẻ trả lời
"Có phim nào mong muốn xem không?"
"Không có...."
"Vậy...chúng ta đi đến đó xem có chiếu những phim gì"
"Ừa!" Chúng ta cùng sánh vai đi,đột nhiên em quàng lấy tay anh.
"Anh...sao không nắm tay em như thường ngày?", ừ nhỉ,đã thỏa thuận đây là lần hẹn cuối cùng...anh phải để lại một kỉ niệm đẹp trong lòng em......
"Xin lỗi,vừa rồi anh mãi suy nghĩ"
"Suy nghĩ về chuyện gì?"
"Ừm..anh đang nghĩ là gần đây hình như không thấy quảng cáo phim mới" ~ anh cố nói dối em.
"Vậy ư?Cũng không sao,đến đó mới quyết định mà"
"Ừa" em tựa đầu vào vai anh như mọi khi
"Hình như anh lại cao thêm đó"
"Thật hả?'
"Ừa,thoải mái thật..."
"Em gầy quá đấy...phải ăn nhiều lên mới được...."
"........."
Đến nơi,anh cũng không nhớ chúng ta đã chọn xem phim gì vì anh cứ mãi hỏi em "Nên xem phim nào".
Sau khi em trả lời anh đã vội vã đi mua vé sau đó đi mua món trà sữa em yêu thích nhất,em thấy anh chỉ cầm một ly trả sữa bèn hỏi "Vậy anh thì sao?"
"Hử?"
"Anh uống ca'i gì?"
"À..........."
"Không sao,em và anh uống chung"
"................"
Nội dung bộ phim đó anh không nhớ chút nào,anh cảm thấy rất mệt mỏi,rất bất lực.Em vẫn như xưa,ngồi trên ghế và nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh
"Thơm lắm............."
"Gì?"
"Mùi hương của em....thơm lắm.....đây là mùi hương của em...."
"............?"
Sau khi chia tay có lẽ anh sẽ không còn nghe được mùi hương đó...có lẽ đây là mùi hương anh sẽ hoài niệm.
Em hút một ngụm nhỏ trà sữa sau đó đưa cho anh,anh chỉ khẽ chạm vào ống hút,hình như em không biết và mãi mê hướng ánh mắt lên màn ảnh.
Cũng như tận cùng của tình yêu,bộ phim đã kết thúc,em lay anh dậy,không biết anh thiếp đi từ lúc nào.
"Hử?"
"Trưa rồi,chúng ta đi đâu ăm cơm nhỉ?"
"Em muốn ăn gì?"
"Gần đây anh có đi ăn nơi nào ngon ngon không?"
"Không có"
"Trên Trần Hưng Đạo có một quán ăn đồ Nhật mới khai trương,nghe nói đầu bếp là một nguời Nhật rất giỏi"
"Vậy ư?Nhưng.....có lẽ mắc lắm....."
"Cũng không đến nỗi,hai nguời ăn chỉ khoảng ba trăm ngàn hơn chút"
"Wa!Vậy thôi.....anh không mang nhiều tiền thế......"
"Không sao,em có mang"
"Không được!Ai lại để bạn gái trả tiền bao giờ"
"Không sao,dù gì em cũng chưa dùng đến nó"
"Nhưng sắp tới em sẽ đi du học mà!Cũng nên để dành tiền qua bên ấy chứ"
"Anh yên tâm,có để dành mà"
"Ừm..........."
Em biết không?Nhìn em ăn lòng anh rất vui,có cảm giác em rất mãn nguyện,còn nhớ có lần mẹ em mời anh đi ăn món Nhật,em không dám ăn cá Hồi sống,anh nói anh ăn một nữa em ăn một nữa,thế là em bị anh ép ăn miếng cá đó,hôm sau em trách anh hại em,hại em đau bụng suốt đêm.Mẹ em cũng rất mến anh,nói anh là người duy nhất có thể "dụ" em ăn những thứ mà em không thích.Nhìn em ngồi ăn Sushi và ăn cả cá Hồi sống, "Sao anh không ăn?"
"Nhìn em ăn là anh no rồi" ~ em đột nhiên đỏ mặt.
"Sao mặt lại đỏ hoét vậy?"
"Bị anh mê hoặc đó......anh quá đẹp trai" ~ Anh vẫn mỉm cười nhìn em.........
Sau đó anh quả thật rất mệt, "Anh muốn về ngủ...."
"Vâng~Cũng lâu rồi em không ghé nhà anh"~ Anh kêu Taxi về.Về đến nhà anh tắm cho mát và lên giường ngủ,đang ngon giấc có cảm giác miếng nệm lún xuống,mở mắt ra thấy em kề bên,ngã đầu vào cánh tay của anh.
"Tay anh không lực lưỡng đâu,không được êm phải không? ~ Anh từng hỏi em như thế.
"Không phải vậy,anh vẫn nhẹ nhàng vuốt tóc em mà,rất thoải mái...." ~ và anh nhẹ nhàng vuốt tóc em
So mới mái tóc dày của anh thì tóc em thưa hơn nhưng mềm mại hơn,bất giác anh hôn lên đôi má em.Nước mắt tự nhiên tuôn trào,may là em đã ngon giấc...... Ơ!Em đột nhiên tỉnh dậy,phải chăng nụ hôn của anh đã đánh thức em?
Em nhìn thấy anh đang khóc,em vươn tay ôm lấy anh.Anh cảm giác bờ vai em nhẹ nhàng run run,anh biết em cũng đang khóc,em nói trong tiếng nấc.......
"Em thương anh lắm..."
"Anh đau lòng lắm phải không?...."
"Xin lỗi anh....tất cả cũng do em không phải........"
"Anh biết không?...Em rất tin tưởng vào anh......." ..... em nói và còn nói rất nhiều từ tận đáy lòng.
Nước mắt anh tuy đã khô,nhưng.....trái tim anh vẫn còn rướm máu,em ngẩn đầu lên,anh nhìn em mỉm cười.
"Không cần chia tay một cách đau khổ như vậy em ạ,đi theo đuổi hạnh phúc của mình nhé" ~ Em lại tựa đầu vào lòng anh.
Kết thúc rồi,tất cả đã kết thúc,người tôi thương yêu nhất sắp ngã vào lòng một người khác.......
Trở về nơi hẹn,đây là lần cuối anh đưa em đến chốn này,tạm biệt nhé người yêu bé bỏng,đừng để hạnh phúc vuột khỏi tay mình,hãy nắm thật chặt vào,không phải lo lắng cho anh,anh biết tự chăm sóc mình.
Tuy không phải là lần đầu đau lòng,nhưng lại là lần đau lòng nhất,anh sẽ núp vào cái vỏ của mình,từ từ chữa lành vết thương.
Nhìn bóng em dần xa,tim anh một lần nữa sụp đổ,anh đứng lặng và ...khóc.
Bóng em đã khuất xa,anh biết em sẽ đau lòng và cũng khóc như anh,những giọt nước mắt ấy hai ta đã nén lại khá lâu.
Anh biết anh đã nhiều lần làm em khổ,sẽ không bao giờ nữa đâu em,không bao giờ làm khổ em nữa,tạm biệt nhé....
Anh thật lòng cầu chúc em,anh nghĩ sau cùng rồi anh cũng sẽ gặp một nữa khác của anh,anh sẽ tự chăm sóc mình,thất bại của anh chính là không dám tỏ rõ tình cảm ở sâu thẳm trái tim.
Lá thư này em sẽ không bao giờ có cơ hội đọc.
Anh yêu em...

Wednesday, 12 March 2008

Love A-Z


Accept - Chấp nhận

Ai cũng có ưu và khuyết điểm của mình. Nếu thật lòng yêu một người, thì phải chấp nhận, kể cả những thiếu xót của người ấy

Believe - Tin tưởng

Yêu và tin tưởng lẫn nhau, nếu lúc nào cũng nghi ngờ tình cảm của đối phương, thì quan hệ tình cảm khó mà bề vững

Care - Quan tâm

Hãy cố gắng quan tâm đến người yêu nhiều hơn, bạn không cần nghĩ những cách làm người yêu vui bằng quà cáp bất ngờ, chỉ cần một cú điện thoại hỏi thăm, một dòng tin nhắn với lời lẽ yêu thương cũng đủ khiến người ấy của bạn cảm thấy ấm lòng

Digest - Nhẫn nhịn

Con người có lúc này lúc khác, người yêu của bạn cũng sẽ có những lúc không vui, có thể nổi cáu với bạn. Hãy bao dung, nhẫn nhịn, đừng để xảy ra xung đột làm ảnh hưởng đến tình cảm

Enjoy - Tận hưởng

Khi yêu, chớ nên chỉ biết "vạch lá tìm sâu" những khuyết điểm để phê phán nhau, mà nên góp ý chân thành, dành cho người mình yêu những lời khen để đối phương phát huy ưu điểm

Freedom - Tự do

Quản thúc quá chặt chẽ khiến cho người ấy cảm thấy ngột ngạt, giữ một chút không gian riêng tư cho nhau cũng là một nghệ thuật thắt chặt quan hệ tình cảm

Give - Cho

Tình yêu không bao giờ có sự ngang bằng "giá cả", nghĩa là không phải cho bao nhiêu sẽ nhận lại bấy nhiêu, những ai yêu mà biết hy sinh cho nhau đó mới là tình yêu đích thực

Heart - Trái tim

Vật liệu quan trọng nhất xây dựng nên hạnh phúc tình yêu là lòng chân thành, khi yêu không những phải biết lắng nghe lời trái tim muốn nói, mà phải dùng lý trí để cảm nhận tình yêu mà đối phương dành cho mình

Indipendence - Độc lập

Hai người đến với nhau không có nghĩa là phải sống dựa dẫm vào nhau, bởi vì cách nghĩ như thế sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho người mình yêu, có thể khiến tình yêu rạn nứt

Jealousy - Ghen tuông

Ghen tuông đúng mức sẽ biểu thị tầm quan trọng của người ấy trong lòng bạn nhưng vô duyên vô cớ nổi ghen sẽ làm người yên chán ngán bạn

Kiss - Nụ hôn

Trăm ngàn lời nói cũng không bằng một nụ hôn, một nụ hôn nhẹ trên má cũng đủ thể hiện sự dịu dàng của bạn dành cho người yêu

Love - Yêu thương

Tình yêu chỉ sâu đậm là khi đối phương vui, bạn cũng sẽ vui theo, lúc đối phương buồn, bạn sẽ nghĩ cách làm cho người ấy vui trở lại

Matura - Chững chạc

Tình đầu rất đẹp nhưng thường không có kệt cục hoàn mĩ, chỉ khi trưởng thành, tư tưởng chín chắn, tình yêu của bạn mới đơm hoa kết trái

Natural - Tự nhiên

Càng yêu một người thì càng phải cho người ấy thấy con người thật của mình. Nếu yêu bạn chân thành, người ấy sẽ chấp nhận những khuyết điểm của bạn

Observe - Quan sát

Thường xuyên quan sát sở thích của nhau, vì điều đó không chỉ giúp bạn hiểu anh ấy hơn, mà thỉnh thoảng bạn có thể làm cho anh ấy bất ngờ về sự ăn ý với nhau

Protect - bảo vệ

Bạn trai bảo vệ bạn gái là lẽ đương nhiên, nhưng bạn gái cũng nên có trách nhiệm bảo vệ sự tôn nghiêm của bạn trai, vì lòng tự trọng cảu đàn ông rất cao

Quarter - Khoan dung

Biết khoan dung, độ lượng là điều kiện cơ bản để vun đắp tình yêu, chỉ cần lỗi lầm đó không làm tổn hại đến tình cảm cảu dôi bên, nếu tha thứ được thì nên thau thứ cho nhau, bởi vì người yêu anh ấy chính là bạn

Receive - Đón nhận

Phải biết dùng tấm lòng đón nhận mọi thứ mà đối phương dành cho bạn, có như thế người yêu sẽ quan tâm đến bạn nhiều hơn

Share- Chia sẻ

Có thể chia sẻ niềm vui, nỗi buồn cùng với người yêu cũng là một cách thụ hưởng hạnh phúc trong tình yêu

Tender - Dịu dàng

Yêu một người là phải luôn dành cho người ấy những cử chỉ dịu dàng, vì sự dịu dàng sẽ khiến bạn trở nên đáng yêu hơn trong mắt người yêu

Understand - Thấu hiểu

Hãy thử đứng trên lập trường cảu người ấy mà suy nghĩ, bạn sẽ cảm nhận và thấu hiểu được người yêu nhiều hơn

Veracuty - Thành thực

Tình yêu không chấp nhận sự lừa dối, vì dối trá là ngọn đuốc thiêu rụi tình yêu. Tuy nhiên, có những sự thật quá phũ phàng thì nên cất giữ lại làm bí mật của riêng mình, vì đó cũng có thể là thuốc độc của tình yêu

Wait - Chờ đợi

Hai người yêu nhau luôn cần có đồng cảm, chia sẻ, có thể cùng tiến, cùng lùi mới là tình yêu cao đẹp

X - Dấu nhân

Mỗi ngày, giả sử tình cảm được nhân đôi lên, tình yêu tự khắc sẽ thiên trường địa cửu. Hãy cố gắng cùng người yêu vun vén tình cảm cho hạnh phúc tương lai lâu dài

Yearn - Nhớ nhung

Mỗi khi nhớ đến người yêu, đừng ngại gọi điện thoại, hay nhắn tin nói rằng: "Miss you", đây là tiểu xảm làm cho người yêu dù ở nơi nào cũng luôn nhớ về bạn

Zest - Nhiệt tình

Trong tình yêu cũng cần có sự nhiệt tình, vì tình cảm cũng như chậu hoa kiểng nếu không tưới nước hằng ngày thì sẽ héo úa

Saturday, 8 March 2008

Thik' [ta^p. 2]



ho^i` nho? thik' choi do^` hang` ... thik' ga^u' pun ... thik' la(m' ... la` con ga^u' bo^ng me. ta(ng. ho^i` ba(t' da^u` di hoc. lop' 1 ... toi' h va^n~ con` ... no' la` bau' va^t. da^y' ... thik' me. cho di choi ... ma` ngay` xua lam` j co' xe may' ... me. cho? 2 chi. e di choi ba(ng` xe dap. mi pha ... ma` co' 1 la^n` bi. kep. cha^n vao` da^y' ... h va^n~ con` seo. ... nhung ma` ko co' nho' ... chi? nghe me. ke^? lai. ... ho^i` da^y' khoc' toang' le^n ... 12h bo^' goi. die^n. ve^` ... ma` goi. die^n. la` goi. die^n. cho nha` bac' o? ta^n. Dinh Co^ng Trang' ... vi` ho^i` da^y' nha` ngheo` ko co' die^n. thoai. ... the^' la` me. lai. loc' coc' deo` 2 chi. e tu` nha` le^n nha` bac' de^? nghe die^n. ... hix ... nho' lai. ngay` be' ... lai. tha^y' thuong me. la(m' .... :((

lon' hon 1 xiu' thi` thik' choi bup' be^ ... con` ba(t' chie^c' Huyen` beo' ngo^i` kha^u kha^u va' va' vay' cho bup' be^ nua~ chu' ... Huyen` beo' lam` dep. la(m' ... thik' la(m' ... cua? minh` thi` xa^u' xi' ... haha ... ne^n toan` la^y' cua? Huyen` beo' cho no' dep. ... va^n~ thik' di choi ...

thik' a(n com ba` na^u' ... ba` na^u' com thi` tuye^t. voi` luo^n ... mon' nao` cung~ ngon tha^t. la` ngon ... cha(ng? ai na^u' ngon ba(ng` ba` ... co' nhung~ ;uc' me. na^u' 1 mon' nao` gio^ng' ba` ... la` lai. ngo^i che^ "Me. na^u' kho^ng ngon ba(ng` ba`" ... nhung me. na^u' cung~ ngon ma` ... chi? co' die^u` mui` vi. khac' ... ko co' cai' mui` da(c. trung cua? ba` ... cha(ng? ai co' duoc. he^t' ...

thik' gia dinh` minh` khi con` co' ba` ... vi` the^? nao` cuo^i' tuan` ca? nha` se~ lai. co' ma(t. do^ng du? ... ta^t' ca? moi. nguoi` se~ ve^` a(n com chu? nha^t. ... a(n com ba` na^u' ... tu` ngay` ba` ma^t' ... nhung~ ngay` nhu the^' cha(ng? con` nhie^u` ... cu' tha^y' hinh` nhu moi. nguoi` ba^n. ro^n. qua' ... cha(ng? con` thoi` gian ...

thik' cuo^c. so^ng' nay` ... thik' di lang thang mo^t. minh` hay di cung` ai cung~ duoc. ... lang thang nhu the^' lai. tha^y' cuo^c. so^ng' nhu tro^i cha^m. lai. ... ko con` ga^p' gap' nua~ ... nhip. so^ng' se~ tha^y' la(ng. le~ hon ... nhung ro^i` chi? ca^n` nghe mo^t. tie^ng' coi` ... thi` ta^t' ca? moi. thu' nhu tro? lai. vach. xua^t' phat' ... lai. nhanh ... thoi` gian tro^i ... ma` con nguoi` ta ko kip. nhin` lai. nhung~ j ma` minh` da~ lam` ...

ngay` be' thik' lon' tha^t. nhanh nhung ko phai? lon' de^? tro? thanh` nguoi` lon' ... hoc. cap' I roi` lai. tha^y' sao mai~ ko le^n cap' II ... hoc. ca^p II roi` sao mai~ ko le^n cap' III ... hoc. cap' III roi` sao tha^y' minh` lon' nhanh de^n' va^y. ??? con` ba^y h ... uoc' j minh` be' lai. ... duoc. o? trong vong` tay cua? me. ... duoc. me. chieu` ... ba` be^' ... roi` duoc. cho di choi ... mua tha^t. nhieu` qua` banh' ... lon' roi` tha^y' sao me. lai. gia` di ... cang` lon' ... thoi` gian tro^i qua cang` nhanh ... cuo^c. so^ng' ta^t' ba^t. , ho^i' ha? keo' con nguoi` ta khoi? gia dinh` ... xa nhau hon ... va` tha^y' moi. thu' tha^t. la` nhat. nheo~ ... moi. niem` vui de^u` ko tron. ven. ... con` be' ... ko co' nhung~ lo la(ng' , suy nghi~ , nie^m` vui con tre? hanh. phuc' la(m' ... chi? can` nhin` e be' cuoi` tho^i ... tu. nhie^n nu. cuoi` tre^n mo^i se~ no? ... hanh. phuc' va` man~ nguye^n. cuc. ki` ...

ra^t' thik' di a(n linh tinh lang tang ... thik' a(n kem mua` do^ng ... a(n kem Nam Do^ng` ... kem Trang` Tien` ... kem dua` Bao? Oanh ... caramen Hang` Than ... caramen tha^p. ca^m? cho. Nguye^n~ Co^ng Tru' ... banh' khuc' co^ Lan ... banh' xeo` To^n Duc' Tha(ng' ... nuoc' mia' Hang` Vai? ... hang` o^c' Dinh Lie^t. ... xo^i xeo' cho. Hang` Be` ... che` Muoi` Sau' ... no^m. Ca^u` Go^~ va` cho. Ho^m ... che` Thai' khu Nam Do^ng` ... banh' cay ... banh' da cua sau truong` minh` ... ho^ng` tra` Feelings ... pho? cuo^n' ... o^i sao ma` nhie^u` ... tham a(n qua' ... bh beo' qua' ... :((

thik' ga^n` da^y nha^t' la` thik' chup. anh? ... vi` dao. nay` tha^y' minh` a(n anh? gom' ...

Tuesday, 4 March 2008

Ba`


Ba` ... ho^m nay c nho' ba` ghe^ la(m' ...

Ho^i` nho? , c hu la(m' ... hay cai~ ba` ... hay lam` ba` buo^n` ... lai. con` buong' nua~ ... 2 tuo^i? c da~ ve^` o? voi' ba` roi` ... ko di hoc. ma^u~ giao' ... o? nha` voi' ba` thik' hon di hoc. ... vi` ba` chie^u` ... ba` cho di choi ... chu' di ma^u~ giao' c toan` khoc' nhe` ... ve^` o? voi' ba` thik' hon ... choi voi' anh Ha` thik' hon ... 2 a e suo^t' ngay` nghich. , con` suyt' nua~ do^t' be^p' cua? ba` ... :)) lai. con` cai~ lao' ... ba` bao? "m di ve^` di" - "ve^` thi` ve^`" - "the^' m ve^` ba(ng` j?" - "ve^` ba(ng` bo^." (do' la` ca^u chuye^n. ma` sau ngay` ba` ma^t' c moi' bie^t' ... vi` ko nho' ... vi` nho' ba` ... me. c ke^? lai. cho c nghe... ) Lon' roi` ... h moi' tha^y' tie^c' ... ko nghe loi` ba` ... ta^t' ca? chi? con` trong ky' uc' ...

Ngay` be' ... tha^y' ba` cao lon' la(m' ... co' luc' lai. con` ghet' ba` nua~ ... vi` ba` danh' c ... c hu qua' ba` nhi? ... de^n' luc' lon' ro^i` ... sao tha^y' ba` nho? be' the^' ... co' 1 luc' nao` do' ... c tha^y' dung' da(ng` sau ... c o^m tron. duoc. ba` ...

Ngay` xua di hoc. ... luc' nao` ba` cung~ la` nguoi` goi. c da^y. som' di hoc. ... vi` c luoi` la(m' ... luc' nao` ba` cung~ phai? goi. de^n' 2 la^n` moi' dc. ... di hoc. ve^` nha` a(n trua ba` na^u' ... com ba` na^u' ngon nha^t' ... cha(ng? ai na^u' ngon ba(ng` ba` ca? ... ke^? ca? me. nua~ ...

Nhung~ ngay` con` co' ba` ... nha` minh` chu? nha^t. nao` cung~ tu. ta^p. o? nha` a(n com ... tuan` nao` cung~ ga(p. ... ko nhu ba^y h ... chi? co' te^t' nha^t' hay nhung~ dip. gio^~ thi` ca? nha` moi' qua^y qua^n` ... c cung~ nho' ba` nhie^u` vi` the^'

Nhung~ ngay` da^u` ba` moi' ma^t' ... c va^N~ ko tin ra(ng` ba` da~ ma^t' ... di hoc. ve^` c va^n~ chao` ba` tha^t. to ... ro^i` nga^n? nguoi` ra ... vi` chot. nho' ra ba` ko con` nua~ ... ma^t' ba` la` 1 dieu` ma^t' mat' to lon' nha^t' trong cuo^c. doi` ...

C con` nho' co' la^n` ba` buo^n` ba` lai. ngo^i` hut' thuo^c' la' ... ba` hut' ma` ko cho ai tha^y' he^t' ... ba` buon` vi` bon. c di hoc. ... ba` o? nha` 1 minh` ...

h c va^n~ nho' ... ho^i` da^y' nghi~ lai. cung~ tha^y' tha^t. la` hu ... ho^i` lop 7 me. ma(ng' me. bao? di di ... c dinh. di tha^t. ... nhung ro^i` ba` noi' .... " Me. co' ma(ng' the^' nao` cung~ ko dc di" ... ro^i` c khoc' ... c ko xin lo^i~ me. ... c o? lai. vi` ba` ... c va^n~ con` nho' nhu in ngay` da^y' ... da^y' la` la^n` c hu nha^t' ... lao' nha^t' ...

Va` co' 1 dieu` nua~ la` ... ne^u' nhu 2 c e c danh' nhau thi` y nhu ra(ng` ba` se~ danh' ca? hai chu' ko bh danh' 1 dua' ...

Nhung~ ki? nie^m. ve^` ba` , nhung~ no^i~ nho' ... h sa^u chuo^i~ lai. c ko con` nho' nua~ ... nhung ta^t' ca? de^u` la` vo^ gia' ... ba` la` nguoi` tuye^t. voi` ... va` bh me. c cung~ the^' ... cung~ tuye^t. voi` he^t. nhu ba` va^y. ... va` su. tha^t. la` va^n~ co' nhung~ luc' ... c cam? tha^y' nhu la` ba` va^n~ con` da^y ... va^n~ be^n canh. c ...