Saturday, 20 December 2008

Missing...

BÙM ...

Tự nhiên em biến mất ... cuộc sống quanh em sẽ ra sao nhỉ, nếu không có em ... vẫn như thế thôi ... 1 tuần có 7 ngày, 1 ngày có 24 tiếng, 1 tiếng có 60 phút ... v.v...

Và anh thì cũng thế ... sống và làm việc ... có nhớ gì đến em không thì em không biết ... chắc có hay là ... không ... là có rồi sẽ quên ... hay là không cả thèm nhớ đến ... "Đơn giản tôi là Maria" ...

Sống và tồn tại là hai định nghĩa trái ngược nhau mà dường như vẫn tồn tại ... tồn tại là khi ta chẳng còn ham muốn, không muốn bất cứ điều gì ... sống đơn giản chỉ là hít thở khí giời để không chết, là ăn để lấp đầy cảm giác đói ... là uống nước khi cơn khát hoành hành ... nhưng, sống cũng có khác gì đâu, ham muốn của em chỉ là "ăn ngon mặc đẹp thôi" ... và ước mơ lại trôi tuột đi đâu mất rồi ...

Cái cảm giác trống rỗng lại ùa về ... xâm chiếm và làm cạn kiệt hết tất cả mọi ham muốn ... 1 dự định vẽ ra và nó lại nằm đấy ... chán chường ...

Cái cảm giác muốn đi đâu đó xa xa để tìm lại sự khuây khỏa ... cảm giác Noel sắp đến mà mình thì cô đơn ... có người để đi chơi nhưng không thích đi ... đi học vậy ... và thực sự là chẳng muốn đi chơi với ai ý ... gặm nhấm nỗi cô đơn đôi khi lại trở thành niềm vui ... sự trải nghiệm cho cái tuổi đời vốn cũng chẳng to tát gì ...

Cảm giác lại trở về á??? dạt dào ư ... không hề ... chỉ là đôi khi, viết cũng là 1 cách giải tỏa ...

Friday, 19 December 2008

Em vẫn thích


Em vẫn thích anh và vẫn thích anh cười ... nụ cười ấm và mang nhiều ý nghĩa

Em vẫn thích lang thang nhưng không còn thích đi một mình nữa ... vì đơn giản, buồn và cô đơn lắm ... vẫn thích lượn lờ linh tinh và yêu hàng quán ...

Vẫn thích cafe mặc dù chẳng mấy khi uống cafe ... đắng, ngọt

Em vẫn thích em như thế ... lẳng lặng và chẳng bao giờ nói thích anh ... như thế làm anh tự kiêu ... và em ghét ...

Em ghét những phút mình yếu lòng ... liêu xiêu vì một món đồ đẹp ... một cái áo, quần jeans và ti tỉ những thứ khác nữa ... :))

Là con gái thì ghét gì anh nhỉ ... ghét bị bỏ rơi, bị hắt hủi... mà hình như lúc nào em cũng thế ... lúc nào cũng bị lãng quên ... =)) thật chán ...

Khổ quen rồi sướng không chịu được ... đến khi được hỏi han đến lại thấy bất ngờ ... hẫng một nhịp ... tự dưng thấy khang khác ...

***

Và, đôi khi em lại có cảm giác thấy có lỗi ... trống trải ... thật sự

Tuesday, 16 December 2008

Ghen


Em ghen, ghen với anh vì anh đã lấy đi mất khỏi em đứa bạn thân thiết nhất theo một nghĩa nào đó ... anh lấy mất nó khỏi em, anh lấy nó đi ... để bây giờ khi cô đơn nhất ... em không có nó ...

Nó là đứa hiểu em nhất, thương em nhất ... là chỗ dựa khi mà em có những điều em chẳng thể nào nói với ai ngoài nó ...

Anh đã lấy nó ra khỏi em ... để bây giờ em không còn là người quan trọng nhất với nó nữa ... Em ghen ... thật đấy, cho dù nó có thật là ngớ ngẩn đi chẳng nữa ... thì em vẫn ghen ... Em tức khi em không còn là quan trọng nhất với nó (mặc dù em biết em vẫn quan trọng) ... Em tức khi anh làm nó khóc ... anh làm một việc thật lố bịch vì sự thực từ trước đến nay ngoài bố mẹ ra thì nó chỉ khóc vì em ... Vì trước giờ, ít ra là đến thời điểm này, em chơi với nó, hiểu nó đã hơn 4 năm rồi ... Nhưng bây giờ, nó không còn hiểu em nhiều đến thế ... Vì xa cách hay vì anh ... Em không biết cũng không hỏi nó ...

Em đã rất ghen, thực sự đấy ... khi anh biết nhiều bí mật của nó hơn em ... khi mà em đã từng nghĩ rằng ... nó không còn gì giấu em ... vậy mà ... Anh đến, lấy nó đi mất ... mang nó đi xa khỏi em ... thật bực ...

Nhưng em biết rằng có một điều mà anh đã làm tốt hơn em ... Anh yêu nó nhiều hơn em ... anh mang đến cho nó hạnh phúc hơn em ... Điều mà cách đây 2 năm em không biết và đã cố tình làm tổn thương nó nhiều .... Em không phải 1 người bạn tốt ... em vô tình đã quên mất nó ... Và anh biết không, khi năm cuối cấp đến ... em mới nhận ra nó quan trọng với em nhường nào ... và em đã khóc (thật nhiều) khi cô chủ nhiệm đòi đổi chỗ em ... 3 năm học, em và nó lúc nào cũng dính lấy nhau (ngồi cạnh ý) ... nhưng thời gian bọn em giận nhau còn nhiều hơn thế ... Em cứng đầu và không bao giờ làm hòa ... Em đã khóc nhiều vì nghĩ rằng nó có 1 người bạn thân khác hơn em ... vì với em bạn thân thì chỉ có 1 ... Thật ngớ ngẩn ...

Anh đến ... nó và anh yêu nhau, nó không nói cho em biết ... em giận lắm ... và có nhiều lúc em tự hỏi, có thực sự là em quan trọng với nó ... Em gặp anh ... you're not bad nhưng em không thích anh vì anh cướp nó đi của em ...

Friday, 12 December 2008

Nghĩ đi anh


Nghĩ đi anh ... xem em đã sống không có anh như thế nào ... Buồn ... có, cô đơn ... cũng có ... nhưng em sống tốt, không tốt bằng như khi có anh ... nhưng như thế cũng đủ ...

Đủ để em không tự cảm thấy buồn chán, đủ để không phải lúc nào cũng giận hờn ... cãi cọ ... Đủ để thấy rằng khi không có anh thì em không đơn độc như em từng nghĩ ...

Cứ nghĩ rằng sẽ chẳng có thể yêu ai nhiều như thế ... nhưng anh ạ ... dẫu cho bây giờ anh có nói anh yêu em và sẽ chẳng có ai có thể khiến anh yêu nhiều đến thế ... thì anh ơi, người yêu của anh (sau em) với anh cũng sẽ vẫn yêu nhiều như thế ... Nó vẫn là như thế, và em tin rằng ... tình yêu ấy dẫu có khác thì cũng vẫn là tình yêu ... Cũng như em, em không muốn yêu ai nhiều quá một lần ... tình cảm trong tim thì chỉ có vậy mà con người thì cứ bạc bẽo theo thời gian ...

Anh à, em thích những lúc anh suy nghĩ ... khuôn mặt sẽ lộ ra nét cương nghị ... an toàn và dựa dẫm ... như thế có tốt không anh .. tốt chứ ...

Nghĩ đi anh, giữa anh và em, chúng ta có gì ... chẳng có gì cả ... chỉ có em và những câu chuyện của em ... những câu chuyện chắp vá cuộc đời anh ... Còn anh thì sao??? Chẳng có gì cả ... và như thế ... không phải là yêu ... là thích ... hay là một cái gì anh không định nghĩa được ... Chán nhỉ???

Sunday, 7 December 2008

Làm ơn...



...Nghĩ lại đi, xem anh có nhớ em không, xem thật sự trong anh, em là gì. Nghĩ lại đi, xem những lúc gặp nhau, anh có mong chờ, háo hức như em? Và mỗi khi sắp tạm biệt nhau, anh có thấy nhớ em như đã lâu lắm rồi không gặp?...

Nghĩ lại đi nhé, xem anh có thật sự cần em như anh đã nói? Có thật sự không bao giờ bỏ rơi em? Tim anh có nhảy cẫng lên khi nhận được tin nhắn của em, như khi em nhận được một tin nhắn nào đó và cứ nghĩ là anh?

Nghĩ lại đi anh, xem coi ta đã hiểu về nhau ra sao, như thế nào... Xem những nỗi mong chờ của em, nước mắt, hy vọng... liệu đã được bù đắp bao nhiêu?

Nếu thật sự anh nhớ em và trong anh, em quan trọng, nếu thật sự rằng anh cần em... thì tại sao anh lại im lặng thế?
Hình như em đang cần anh quá nhiều?
Gửi tin nhắn, chờ...
Gọi điện... chờ...
Không biết đã chờ bao lâu... Không biết hy vọng bao nhiêu lần rồi thất vọng...

Cứ cho là anh cần một khoảng riêng cho mình...
Cứ cho là anh muốn ở một nơi nào đó không có em...
Cứ cho là tâm trạng anh không tốt và anh không muốn em ảnh hưởng...
Và cứ cho là vì một nghìn lý do nào khác nữa...
Thì cũng đừng bỏ rơi em như thế...
Biết không? Anh cũng biết mà. Em sẽ buồn, em dễ suy nghĩ...

Đến bao giờ...
Em sẽ thôi không thất vọng nữa
Sẽ không phải khóc vì anh
Sẽ không phải ngóng trông nhiều như thế...
Sẽ không phải chạy ra đường một mình và giả vờ với mọi người là em đang đi với anh, rất hạnh phúc...
Nói em biết... đến bao giờ đây?

Bây giờ đây, em ngạt thở với những gì em đã xây nên, với tất cả cảm giác của em về anh...

Em không cần những lời xin lỗi.
Không cần những cú điện thọai cúp vội.
Không cần những tin nhắn bù đắp.
Em cũng đã chán những lời giải thích.
Cái em cần, chỉ có anh thôi.
Nhưng khó cho anh quá, phải không?
Vậy thì thôi, em... không cần cả anh nữa.

Nếu yêu thương trao đi quá nhiều, điều đó đồng nghĩa với việc yêu thương đó chẳng bao giờ được đáp đền một cách trọn vẹn.

Friday, 28 November 2008

xa lạ


Em đã trở nên xa lạ thế này từ bao giờ rồi ...

Không còn là mình ... em cô đơn và mất phương hướng

Từ bao giờ em đã tự khoác lên mình cái vẻ ngoài thế này ... sống không là mình thật khó chịu ... nhưng không sống như thế này thì thật là khó sống, khó tồn tại ...

Với cái cuộc sống bây giờ của em ... tất thẩy đều là sự giả dối .... em tự hỏi mình xem có bao nhiêu người sống thật lòng với em ... không toan tính ...

Sống mà phụ mình thì trời chu đất diệt ...

Em chẳng phụ mình nhưng cũng chẳng phụ người ... mà em chỉ thấy mình bị người phụ thôi ...

Bạn bè, anh chị em chơi với nhau ... em chẳng tiếc ai điều gì ... làm được thì làm, giúp được thì giúp ... Ấy thế mà khi em khó khăn, em cần giúp đỡ, nhờ vả thì hơn nửa chỗ người đấy phủi đít bỏ em lại ... Nhờ vả được mấy ai ... thế mới biết "lòng người khó đoán" Ai cũng mồm xoen xoét ... đấy rồi mới biết cái bản mặt dày như thớt ...

Đúng là chuyện đời, trải qua rồi mới biết ... không thì người ta bảo mình ngu ... hơ hơ ... Ngại lắm ý ... Giờ mới biết, đàn bà con gái phải chua ngoa, đánh đá (mặc dù ngày xưa đi học em cũng mang tiếng là đanh đá ghê gớm nhưng nói thật cũng chẳng bằng được mấy người em quen bây giờ) ... ngọt nhạt cho lắm vào rồi quay ra đâm nhau bao giờ không biết ... hơi 1 tí là nhảy bổ vào ngồi xổm vào miệng người khác ý ...

Cũng có nhiều lần ức chế vì mình ít tuổi, có tí tuổi nên cũng chẳng dám cãi ngang ... mệt vãi ... hơn được tuổi em mà cứ như bố đời, mẹ tổ quốc không bằng ... em NỂ lắm ... SỢ lắm ... không có dám động chạm ...

Bây giờ tốt nhất là ngậm miệng, IM MỒM ... không liên quan đến bố con thằng nào hết ... em xin phép lui về ở ẩn ... SỐNG cho an lành ...

Chứ giờ thì mệt mỏi vãi đ** ... k chịu được ... chăm lo cho cái thân em vậy ...

Wednesday, 26 November 2008

Em ngoan ...


Em ngoan, mùa về không bình yên như em mong ước. Mưa cứ thảnh thơi nhảy nhót rong chơi trong khi em phải gồng mình với những bộn bề công việc. Phố thì hờ hững, chỉ nhoang nhoáng theo những ánh đèn, chẳng quàng trên vai em lấy một tia sáng ấm. Và thốt nhiên, những yêu thương xa gần, em đều nghi ngại... Mà em, dù mùa quá đỗi chênh chao, hoang hoải, thì cứ nhẹ nhàng bước qua, em nhé!

Em ngoan, mỗi khi không hài lòng với ai đó hoặc với điều gì đó. Em nhớ ôm nỗi bứt rứt, bực dọc nhét vào ngăn kéo và khóa nó lại. Đừng để nó chạy lung tung, lỡ vô tình (chỉ vô tình thôi) đụng phải ai đó thì tội nghiệp họ lắm. Em biết không, mỗi vết thương (dù nhỏ) nếu không được bàn tay khéo léo chăm sóc, thì sẽ rất lâu kín miệng. Đôi khi trở thành một vết sẹo, dù họ chẳng muốn mang mà nó cứ đeo theo hoài. Chẳng phải, em luôn muốn trong mắt mình, ai cũng xinh đẹp?

Em à! Công việc và tình cảm là 2 khái niệm hoàn toàn khác biệt, chẳng dính dáng gì đến nhau sất. Cớ sao, em lại nối chúng bởi sợi dây yêu thương của mình? Có đáng không? Bởi em không chịu nổi cách làm việc cứng nhắc, hay bởi em quá mềm lòng, quá dễ dãi? Ôm đồm nhiều thế hèn chi em lớn không nổi! Ngoan nào em, phải biết yêu quý cái vóc hạc nhỏ bé kia chứ? Nó mà gịân dỗi, nằm ì ra thì em mệt đấy!

Em biết không? Dạo này em có thói quen "co" mình lại. Vì mùa se lạnh hay vì những tin yêu chẳng đủ ấm nồng? Xin em, đừng quá nhạy cảm, đừng cố che giấu, đừng bẻ cong ánh nhìn trong trẻo, thẳng thớm kia bằng những hoài nghi! Ngoan. Cứ trải lòng ra và chia sẻ những gì có thể, dù em biết trong câu chuyện ấy, trong nụ cười ấy, trong những thở than của bạn, sẽ có không ít điều... chưa thật. Em có hay, đôi khi, điều không thật thường làm đỡ những cơn đau.

Em ngoan... hay không ngoan khi những message đêm cứ dần thưa thớt. Giấc ngủ say là giấc ngủ không mộng mị, chẳng phải em sẽ ngủ thẳng một giấc khi có ai chúc ngủ ngoan sao? Em đừng tập thói quen kiệm lời, kiệm luôn cả 400đ chứ? Em chớ nên đắn đo những message ấy có được hoan nghênh, cũng đừng ngần ngại vì ý nghĩ "chẳng muốn gây chi thêm nỗi muộn phiền cho nhiều người." Yêu thương luôn bắt nguồn từ đó, em hiểu rõ mà!

Em... có bao giờ em đã nghe về "thuyết tuyệt đối"? Vậy thì, cầu toàn với bản thân, với cuộc đời làm gì? Đa mang chi để phải quanh quẩn trong các mối quan hệ, mà theo em, vốn nó đã không cần thiết! Mà mắc chi lại nhè nhẹt vì những chuyện không đâu rồi lại tự vỗ về "gió ơi gió ơi bay lên, để bụi đường cay lòng mắt." Em ngoan, cho phép em tự vây khốn mình bằng những giọt sương thôi đấy! Bởi những giọt ấy, dù có tụ lại thành lớp lớp dày đặc thì cũng trong lành, tinh khiết em ạ! Và nó sẽ tan, tan rất nhanh, rất dịu dàng khi tia nắng đầu tiên vừa lấp ló.

............Em ngoan, khi ngày mới theo về, đã bắt đầu những hư hao...

***

Em ngoan không? lại là một câu hỏi khác. Không tinh nghịch, không thách đố, đã vậy còn đẫm nước mắt nữa.




Trời mưa đột ngột, và em phải ngồi lâu trong tiệm ăn hơn bình thường. Tiệm này bán cả đồ ăn nhanh và giải khát. Cạnh bàn chúng em ăn phở là một đôi ngồi uồng càphê, người đàn ông đứng tuổi và cô gái trẻ, trông giống như thầy giáo với học trò hơn là một đôi tình nhân. Người đàn ông ngồi quay lưng lại nên em nhìn không rõ mặt, không biết ông ta nhìn cô gái thế nào, còn cô ta thì cả buổi không rời mắt khỏi gương mặt đối diện, phải yêu lắm mới nhìn thế. Em cũng không biết họ nói với nhau những chuyện gì. Chỉ nghe thấy người đàn ông bảo, dịu dàng: Về nhé!

Lần thứ nhất, cô gái nhìn ra ngoài trời và nói: "Đang mưa to quá ạ!".

Lần thứ hai, cô vâng nhưng không động đậy, "Mưa đã tạnh đâu".

Lần thứ ba. Vẫn vâng, nhưng cũng không tỏ vẻ gì là sắp đứng dậy cả.

Ba lần về nhé ấy mỗi lần cách nhau chừng mươi phút, người đàn ông dường như đã tỏ ra sốt ruột.

"Sáng nay anh có cuộc họp đấy" - anh ta nói vậy. "Mưa mà, anh bảo là tắc đường nên đến muộn" - cô gái nói bằng giọng xúi bẩy, xúi bẩy một cách yếu ớt, kiểu như chỉ hy vọng mà không chắc chắn vào việc mình làm. Mà đúng là không chắc chắn thật, giọng người đàn ông đã cương quyết hơn: "Anh phải về, họp xong còn nhiều việc lắm. Thanh toán giúp" - anh ta quay sang gọi chủ quán, một cách đặt dấu chấm cho câu chuyện, hơi phũ phàng. Em thấy thương cô gái quá thể, vì cô ấy, hơi co người lại, vẫn còn cố hỏi thêm một câu: "Anh bận thế cơ à?". "Anh hẹn trưa nay đưa chị ấy đi Metro" - người đàn ông trả lời, tàn nhẫn, thẳng thừng. Giờ thì đến em cũng co người lại, dù chẳng liên quan gì đến mình.

Cô gái mắt nhìn xuống, cầm túi đứng dậy. Một khoảnh khắc im lặng khá dài giữa họ. Em tưởng sẽ không còn gì để nói nữa. Vậy mà không phải thế, đột ngột, cô gái nhìn vào mắt người đàn ông đang tìm cách xua mình về, hỏi bằng một giọng tràn nước mắt, một câu hỏi nghe thắt cả tim: "Em ngoan không?".

Không biết người đàn ông nói gì, hình như một cái gật đầu. Họ rời tiệm ăn. Trời vẫn mưa. Em ngồi lại, nhìn mưa, thương tất cả những người đàn bà trên thế giới, những người đang yêu, đang chịu đựng, chẳng mong gì hơn được một lời khen ngoan.

Thương cả những người không đợi ai khen ngoan nữa!

Friday, 21 November 2008

Khi tình yêu ra đi



Khi tình yêu quay lưng với bạn, bạn hãy cất tiếng cười dù gương mặt bạn có đang hằn lên nỗi đau.



Hãy khóc cho thỏa thích nếu bạn muốn, hãy ngủ thật nhiều và sau đó lãng

quên. Để những ngày qua không còn gợn sóng, bạn hãy tự giúp mình ...




Chạy vòng vòng trên một con đường yêu kiều nào đấy với những hàng

cây rợp bóng, những ngọn đèn đường sáng trong. Hay bạn có thể vặn rađiô

lên và nghe bài hát bạn yêu thích, hoặc nằm dài trên giường nghe tiếng

mưa rơi ngoài cửa sổ.



Bạn có thể đi tìm mua một món gì đấy đã được bán hạ nửa giá. Bạn sợ cô

đơn thì hãy phá lệ một lần: "nấu cháo" điện thoại để trò chuyện với ai

đó. Một cuộc nói chuyện vui vẻ... Cười với chính mình khi có cuộc điện

thoại vào giữa đêm kéo dài cả giờ đồng hồ.




Sắp đến sinh nhật của một người bạn, bạn hãy chọn một món quà ưng ý

rồi gói cẩn thận - bạn sẽ nhận ra, chính bạn cũng sẽ rất thích nếu được

ai đó tặng một quà được gói xinh xắn, đáng yêu.




Cuộc sống có những giá trị tự nhiên mà đôi lúc bạn lãng quên giữa

nhịp sống bộn bề. Và khi đau khổ, người ta lại có thể được xoa dịu bởi

những điều giản dị ấy...

Saturday, 15 November 2008

Vô đề


Lâu lâu không có cảm giác muốn viết gì ... không phải không có gì để viết mà là không thể viết ... không thể viết ra được những gì mình đang nghĩ, những nỗi buồn ... kể cả nước mắt nữa ...
Nước mắt vẫn luôn luôn là một liều thuốc hiệu nghiệm, nó làm tan biến ngay lập tức tất cả mọi phiền muộn ... tất cả ... chỉ qua một làn nước mắt ... không biết có phải ai cũng thế không nhưng em thì thế ...

Chỉ cần khóc thôi ... thế là đủ ... đủ để không còn giận hờn, căm ghét ai hết ... và thế là, mai lại gặp lại ... ta lại là bạn ... cho dù ngày hôm qua, đột nhiên ta thấy căm ghét lạ ...

Đến bao giờ mới có thế khóc ... khóc cho hết một lần ... để không phải khóc nữa ... bạn bè lừa dối nhau ... sự bao bọc, che chở không còn ... người mà ta gọi là bạn ấy, coi như thân thiết ... bỗng một ngày quay lưng, chổng đít và mắt mình mà bỏ đi ... Đến lúc đấy mới hiểu được ... thế nào là tình bạn ... Nhục nhã lắm ....

Em hay khóc .... nhưng không khóc trước mặt ai bao giờ ... trừ mẹ ... hoặc là uất ức lắm thì mới khóc ... nước mắt rơi ra rồi ... nhiều khi nghĩ lại, thấy thật nực cười vì thực ra người đó, việc đó không xứng đáng để mình phải rơi nước mắt .... phí hoài ...

Và đến bây giờ, đôi khi thấy mình thật lạc lõng ... cô đơn ... không hiểu từ bao giờ mà có thật nhiều những suy nghĩ hết sức ngớ ngẩn đã len lỏi vào trong đầu ... nghĩ thì vẫn nghĩ mà chưa làm được ... nhiều ý tưởng đã xuất phát nhưng chưa phải thời điểm để thực hiện ...

***

Hoài bão đã trở lại

Wednesday, 12 November 2008

The story of Kim Jae Joong


Long time ago, somewhere in Korea, a 15 year old boy bid goodbye to the city that had raised him, he gathered up a few pieces of luggage, said goodbye to 8 sisters and 2 parents who loves him deeply, he got on the train to Seoul, his family cried at the sight of his back walking away, the boy heard his loved ones crying for him, but he was afraid to look back, because he knew if he looked back, he wouldn’t have the heart to leave, but he didn’t want to throw away his dream, plus he didn’t want his family to see his tears. Just like that, with a very thin jacket in a freezing winter, for the sake of his dream, the boy left his home town for the first time in 15 years, to a big city he’s only seen in his dreams.

Finally, the train has stopped, the boy got off of the train, as he looked at this strange yet fancy city and all its glory, busy streets, limelights, he’s never seen anything like this before. He felt his heart grow weak because it was so overwhelming. Really.. can he really find his place in a city like this? The boy hesitated, his faith was shaken.

But, the dream he has in his heart can’t die, if he just goes home like this, he’ll never forgive himself for being such a weak coward, so, without any help or anyone, the boy found himself an apartment the size of a tuna can.. and call it home.

SM Entertainment, the biggest music entertainment company held its second singing contest, the boy went, in the lobby, he saw so many other boys are that just like him, hoping to get picked through his contest so they can be on their way to a great singer, all the boys were well dressed, they were wearing the hippest clothes, with high-end mp3 players in their ears as they practice. The boy looked down on his plain grey tshirt and jeans, he felt like he has already lost half of the battle.

He was contestant number 12, he walked into the audition room, there sits 5 stone cold expressionless judges, he was a nervous, until a judge asked him to open his mouth and sing.

Just like that, his voice touched everyone in the room, that voice, was by the far the purest, the softest they’ve heard, when you listen to his voice, you can’t help but feel this sadness and tons of emotions, but even so, you want to continue to listen to his voice, forever and forever, just be loss in the sound of his voice. But still, his voice was too soft, too weak.

The reason the boy won the contest because he has a flawless face, perfect skin, long eyelashes, delicate features that are even prettier than a girl’s, big watery eyes, pouty lips, and that white as snow skin. They said his face was born to be in the entertainment business.

He got signed by SM, with a 7 year contract, two years of training, he has to pay for all of his music, dancing and other classes. The next five years he would actually become an entertainer, seeing himself that much closer to his dream, the boy signed the contract, knowning in the next two years, his life will be extremely hard, hard like he’s never experienced before, but he knows this is his dream, so he can not give up.

So he begun those two grueling years, he knew his family isn’t well off, so he’s never asked his parents for a penny, everyday he jumped in between 3 different jobs, when everyone else was still sleeping, the printer will drop off a stack of newspaper that are as heavy as he is, he would ride an old bike and deliver those newspapers door by door. In the afternoon he would jump from construction site to construction doing temporary work, that gorgeous face is being covered those pounds of cement and dirt, he had to suppress his beautiful voice because he wanted to be liked by his superior. After his music lessons early afternoon, in order to save a few dollars, he walks 3 hours to his waitressing job at a restaurant, he quietly does his job, quietly takes on everything a 15 year shouldn’t. quietly doing everything he can to get through these two rough years. All for the day he will be surrounded by bright lights.

The boy did everything he could, but he still couldn’t manage three meals a day, every time he gets his salary, the first he does is pays for his lessons, even if the left over isn’t nearly enough for him to eat or buy any clothes. Finally one day, the boy realized he didn’t have any money left for food, he had been starving for two days, his weak body shouldn’t even be walking, but with the pressure of he has to pay for his classes, he still went to work. That night, when he was cleaning a table at the restaurant, he saw a customer has left more than half bowl of his noodle soup, it was still hot, he couldn’t take the hunger anymore, his hands were shaking.. he picked up a spoon and started to eat the left over noodles.. huh. He wonders why it starts to taste so salty.. then he realized it was his tears.. has dropped down in the bowl w/o him realizing.

One the day, the boy got sick, he was running a high fever, he laid in his tiny little apartment for three straight days, thank god he already paid for his lessons, but he’s short 3 days worth of pay, so once again, the boy dragged his fragile body, walked three hours to his restaurant job.

On the way back, he saw a blood donating booth, his stomach growled at him, the boy once again did something he didn’t want to.. he walked inside.. after an hour, he came out with a few bills in his hand, dragged his lifeless body into a store and bought the cheapest pack of cracker there is.

Finally, he got through these two years, he was chosen to be in a group of five, the company have announced that this is going to be one of the best group of all times. Even though the five boys are very different, but the company believe that together, they will be perfect. The boys thought he was so lucky to be chosen in such a group, at the same time, being the oldest, he got four younger “brothers” who adores him.

When they put out their first EP, even though there are only two songs on there, they topped the charts in Korea, also broke the fact that EP doesn’t sell well in Korea, the boy finally got a taste of success, as he sees more and more fan letters everyday, he knew everything in the past two years was worth it

But nothing’s perfect, good times are always short, it’s cruel actually. The first time they held their fan meeting, the people that came were fans of other members, watching lines of fans lined up in front of other members, there’s not even a single soul in front of him self, he wanted to scream and cry, The crew members didn’t want to make things weird, so they dragged a few fans in front of the boy. The boy held his sadness, starting talk to the female fan girl. But the fan girl coldly threw him “ I was forced to stand in your line, I don’t even like you”.. his heart was shattered again. But he didn’t cry, he rather bit his lip and let it bleed, but he doesn’t want to cry in front of anyone. Esp himself. The boy didn’t know why the fan didn’t like him, but what he doesn’t know is that his fans were still waiting outside the building b/c the meeting room was full.. their hearts were shattering along with his.

Once he found out online that it’s not that others don’t like him nor he did anything wrong, but because he’s just too pretty.. even the girls are jealous.. reading this silly gibberish, the boy chuckled. He never gave up, everyday he puts on his sincere smiley face to public, hoping and praying that others will see him for who he really is, hear his voice. But the harder he try the more pressure he felt. Whenever he makes a mistake during performances, it makes him nervous, because he’s scared that others will dislike him even more b/c of it. So little by little. The boy stopped smiling in front of the camera, watching his every action and words.

But because of it, the fans were chatting he’s pretending to be too cool, so the company should consider switching him out.. he was seriously scared, he didn’t want leave this place that was practically his 2nd home, but he understand that he’s just a "body" that makes money for the company, if the consumers are tired of this body, then the company must switch the body out for new one.

He didn’t get switched, he found out that his fans roamed the streets in his honor for days, begging the company to keep him in the group. Also, the maknae of the group, changmin, despite what the manager forbids him to do, begged in front of the camera, that if the company takes the boy away, he will tear up his contract and go back to being a high school student.

The boy cried, he knows that everyone in this group has a passion for music, Changmin the youngest, just like him, has gone through hardship to get to where he is today. The boy cherished everything he has even more, he begins to practice harder and harder, to thank his fans, also he wanted to show his best to his fans that loves him. During concerts, the boy always looks around in the audience, the director said that looks funny when he sings, the boy said it’s better for the singer to stare at one particular spot when he sings, but he can’t do that, because he wants to see the face of every single fan out there, even if the picture captured of him was ugly, he doesn’t care.

Once during dance practice, the boy fell.. he thought it was normal to fall when dancing. But this time he couldn’t get back, his knees was hurting like crazy, he balled up and started shaking in the corner of the room, the leader, Yunho, w/o saying a word, carried the boy on his back and took him to the nearest hospital, at the split second that the emergency room door was closing, the boy saw four familiar figures on the other side of the door. Worrying for him, praying for him.

The doctor said his right knee is pretty much gone, he needs surgery asap and it’s a major surgery so he needs to rest for a long time post-op, but the boy refused, the 2nd day after his surgery, he arrived at the Seoul Olympic stadium with the rest of the members, like his schedule, he met with his fans, before the meeting, Yunho was by his side all the time, didn’t leave his side for even a second. During the fan meet, they asked what does Changmin want for new years, Changmin’s answer “ I wish for hyung to get better soon”

The boy hates crying, he looked down, tried his hardest not to let his tears fall, he finally looked at the fans, he saw them crying for him, his heart was breaking, he picked the microphone and said “ I’m not hurting at all, really, please don’t cry for me, let’s face each other with smiles, please?” this is the first the boy has lied to everyone, it was within 24 hours of his surgery, how can it not hurt? But he toughed it out, for the love he has for his fans.

He finally recovered, he celebrated with his friends, on the drive home, he was pulled over by the police for drinking and driving, Yunho came to pick him up at the police station w/o a word, but the boy knew he has disappointed Yunho and others.

The boy was kept in silence by the company for two weeks, he knows that this is actually the lightest punishment for his foolish actions, and he knew his member have begged the company many many times, so that he’s not going to get kicked out. Because of it. He insisted in the next fan meet, he will apologize to everyone. That was the first time the boy has shed tears in front of his fans, .. when his fans said that they forgive him and they still love him.

The boy started to get more and more popular, people started seeing him for more than just a gorgeous face, he’s a passionate musician with a beautiful voice and he’s a brave soul who isn’t afraid to face his mistakes. Three simple words “ we forgive you “ from the fans gave him all the faith he needed to carry on.

This boy, is Kim JaeJoong, a member of the hottest group in Korea. DBSK. The company gave him the stage of name of YounWoon Hero JaeJoong. So whenever the boy wants to cry, he reminds himself he can’t.. because he’s Hero JaeJoong and a Hero doesn’t cry.. a hero will fight 'til the end and win the battle.

Once a DBSK fan said that the first time she saw JaeJoong, she thought his name couldn’t possibly be Hero because it didn’t suit his fragile image, but she knows now why his name is Hero, because underneath his beauty, lies the soul of a true hero.

Sunday, 2 November 2008

Mưa và anh



Mưa buồn, mưa mang lại nhiều kí ức,......tại sao những kí ức ấy chợt hiện về trong những cơn mưa chứ không hoà cùng cơn nắng ấm áp.....tại sao mưa không đem lại hy vọng nhưng vẫn cứ mong nhìn thấy những hạt mưa bé nhỏ ấy.......và cứ hỏi tại sao tôi lại thick mưa nhưng chẳng bao giờ có câu trả lời chính xác......



Trong những cơn mưa lạnh buốt, nước mắt em đã khô hay chẳng thể chảy cùng mưa được nữa.....dù thời gian cũng có thể xoá nhoà kí ức đau buồn ấy nhưng.....từng cơn mưa qua nó vẫn làm nhói ở trong lòng 1 chút gì đó....luyến tiếc chăng hay chỉ là sự đâu khổ đến tột cùng........



Không đến được vơí nhau đã là 1 sự đâu khổ nhất thế gian......anh bảo em quên anh đi thì điều đó...em không thể làm đươc....vì lý trí không tồn tại khái niệm quên 1 người.....và con người thì chẳng bao giờ điều khiển được trái tim anh à.



Giờ đây, em chẳng còn cảm giác lạnh lẽo trước cơn mưa nữa, lòng em đã đống băng....1 khối băng lớn cho sự cô đơn.



Mưa rơi mãi, em ước là như vậy....vì anh chỉ có thể xuất hiện trong những cơn mưa mà thôi.....anh đến khi em cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo và rồi anh lại chợt ra đi khi em đã nhìn thấy bầu trời của em.....anh chỉ là 1 chiếc cầu vòng mang niềm hạnh phúc đến cho em rồi chợt biến mất khi bầu trời trở nên quang đãng, nhưng anh có bít rằng chỉ 1 lần nhìn thấy chiếc cầu vòng ấy đã để lại trong tim em mãi không phai, hình ảnh về anh.



Vì chẳng bao giờ hy vọng và chẳng bao giờ ước mơ rằng chúng ta có thể là 1 đôi

Friday, 31 October 2008

31.10.2008 - Hà lội


Hôm nay quả thật là một ngày đáng nhớ... hixhix... mưa to dã man kinh khủng khiếp... mưa suốt từ đêm qua kéo qua cả ngày hôm nay...

Mưa to, dai dẳng ... kéo theo một ngày dài... nhưng mà cũng may, hôm nay là đám cưới chị Thanh nên nó cũng bớt dài đi 1 xíu ...

Em thề, đây là đám cưới đáng nhớ nhất từ trước đến nay em được dự... hihi... nhớ mãi chị ạ...

Mưa gió nên mọi người không đến đầy đủ được

Em lên nhà chị từ 1h ... tính là cùng mọi người đi đưa dâu ... dưng mà ...

Trời mưa quá ~> không đi xe máy được ~> xe ôtô thì đông quá không đủ người ~> thành ra là mấy anh em ở lại nhà ngồi chơi tá lả, đợi đến giờ thì đi ra cung văn hóa ăn cơm luôn ~> vừa chán mà vừa vui, không biết làm sao nữa

Hôm nay cô dâu xinh ơi là xinh (nhìn ảnh là biết oỳ nhỉ), xinh hệt như hôm ăn hỏi ý ... ai nhìn cũng phải giật mình vì bình thường có bao giờ như thế đâu

À đấy, lại cái khoản mưa gió ... hixhix... đi về đường nào cũng ngập toàn nước ... dã man con ngan ... may mà còn về nhà được ... trộm vía xe em không chết máy ... thật là tuyệt

Lúc đầu đi từ Trần Hưng Đạo về không được vì ngập, vòng qua Lí Thường Kiệt ... ngập ... lại đi Hai Bà Trưng ... đến đoạn Bà Triệu - Nguyễn Du ... tắc đường vì ngập + không đi được... rẽ qua Trần Quốc Toản ... ra đến phố Huế, con bé hiên ngang đi ngược chiều (vì tắc đường nên hiên ngang đi cùng otô) ... hhehe ... hôm nay phố Huế thành đường 2 chiều ... đi về đến chợ Giời, rẽ vào rồi nhưng lại ngập lại phải quay xe đi về đường Lê Thanh Nghị, rẽ xuốngTrần Khát Chân lại ngập, lại phải vòng lên đi về đường Thanh Nhàn, về đến cây xăng lại ngập lại vòng lại đi về đường 8-3 ... hixhix... mưa gió dã man ... hành trình về nhà là cả 1 chặng đường dài mà trời mưa bắn hết nước vào kính ... mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo và khó nhìn dã man ... =))

Tuesday, 28 October 2008

Kiyoshi - Huyền thoại cosplay nam :"

Tên: Kiyoshi

Chiều cao: 160cm,Sinh:1990

Giới tính: Nam


Quê Quán: Hồ Nam Trung Quốc

Sở thích: chơi game, cosplay, xem truyện tranh, ngủ

Phim anime yêu thích nhất: Tokyo Babylon

Phim điện ảnh thích nhất: Chúa nhẫn (Lord of the Rings)
Các game yêu thích: Tam Quốc Vô Song, Lineage II, KOF, …

Kiyoshi thuộc nhóm cosplay khá nổi tiếng “13 hạm đội” tại Trung Quốc. Những hình ảnh cosplay của Kiyoshi luôn là đề tài bàn tán nóng bỏng nhất tại những cuộc thi cosplay cũng như những buổi triển lãm truyện tranh, game. Kiyoshi cosplay các nhân vật nữ trong game, truyện tranh và anime hoàn hảo tới mức khó lòng nhận ra.



Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket\

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Photobucket

Và cậu ý đây ...

Photobucket

Photobucket

Photobucket